Thế nhưng Thịnh Hàn Ngọc lại đuổi theo: "Chúng ta có phải đã từng gặp nhau không? Sao tôi lại cảm thấy như mình đã từng gặp cô nhỉ?"
Thời Du Huyên lắc đầu nguầy nguậy, hơn nữa lại càng cúi thấp hơn, đầu gần như sắp đụng vào vòi nước.
Cũng may anh nhanh chóng đi ra ngoài không hỏi thêm gì nữa.
Thời Du Huyên vểnh tai lên nghe ngóng động tĩnh bên ngoài nhưng lại không hề nghe thấy một chút âm thanh nào. Cô nghĩ chắc Thịnh Hàn Ngọc đã đi rồi chứ nhỉ? Dù sao nơi đây chỉ có một "A Sửu", ở đây còn có ích gì chứ?
Mèo chết vì hiếu kỳ, cô liền cảm thấy hối hận ngay lập tức. Thịnh Hàn Ngọc vẫn còn ngồi trên ghế sofa, không có ý muốn rời đi.
Qua giờ ăn tối, Thời Du Huyên bắt đầu cảm thấy có chút cồn cào vì không ăn cơm trưa, khi nãy lại phải làm quá nhiều việc nên bụng bắt đầu réo lên.
"Đúng lúc tôi cũng đói, cô đi nấu cơm đi, tôi không thích ăn hải sản, xưa nay không chịu được mùi tanh."
Thời Du Huyên ngẩn người, nấu cơm ư? Không đầu.
Nhưng thân phận hiện giờ của cô là một người giúp việc, nhà của Giản Nghi Ninh đều giao cho cô, nói trắng ra thì tiền công làm người giúp việc cũng không thấp.
Cô sao có thể nói là không biết nấu ăn được?
Nhưng nói ra cũng không được, mở mồm ra là sẽ lộ hết mất.
Cô chỉ có thể gật đầu biểu thị đã hiểu, sau đó cúi đầu đi tới phòng bếp nấu cơm.
Trong tủ lạnh có đủ tất cả các nguyên liệu nhưng đa phần là tôm, cá biển, ghẹ và các loại hải sản tươi sống.
Bởi vì Thời Du Huyên thích ăn nên Giản Nghi Ninh luôn mang về rất nhiều hải sản, chỉ cần luộc lên là được. Nhưng Thịnh Hàn Ngọc lại không ăn hải sản mà những món ăn cơ bản cô đều không biết làm.
Cô nhớ tới những ngày ở biệt thự mỗi bữa cơm đều có hải sản, hoá ra là chuẩn bị riêng cho mình.
Thời Du Huyên bật bếp lên, đổ một ít nước vào nồi rồi gắp một miếng thịt bò vào luộc chín.
Sau đó lấy rau ra, rau cải xanh còn tươi tốt được rửa sạch sẽ rồi thả vào nồi luộc cùng...
Rửa nồi, vo gạo rồi nhấn nút nồi cơm điện. Ban đầu cô còn có chút tự hào, xem ra nấu cơm cũng không phải chuyện khó.
Hai mươi phút sau.
Mùi trong nồi càng ngày càng khó ngửi, khi cô tắt bếp, mở nắp nồi ra thì chợt chết lặng: Bên trên miếng thịt nổi bọt, mặt trên nổi đầy tơ máu, phía dưới lại nhão nhoét, còn bốc lên mùi tanh. Món ăn như này không cần ăn thử, chỉ nhìn thôi cũng thấy đủ rồi.
Rau cải còn khủng khiếp hơn, lúc đầu thả vào còn xanh tươi thì nay đã trở nên đen xì!
Mở nồi cơm điện lên, gạo trong đó rõ ràng từng hạt, chỉ là quá rõ ràng" rồi. Động cơm này so với gạo sống thì không khác là bao, nếm thử một miếng xong hoàn toàn có thể xác định, đây chính là cảm giác khi ăn gạo sống.
Thời Du Huyên lúc này mới nhớ ra lúc nấu cơm hình như không cho nước...
"A Sửu, cơm nấu xong chưa?" Thịnh Hàn Ngọc ngồi trong phòng khách thúc giục.
Thời Du Huyên nghĩ thầm, cứ như vậy đi, nói không chừng anh cảm thấy khó ăn sẽ không ghé tới đây nữa.
Cơm và đồ ăn được đặt trên bàn ăn, Thịnh Hàn Ngọc vừa liếc liền không muốn phải nhìn thêm lần nữa, cũng không định sẽ nuốt chỗ thức ăn này.
"Cô nấu cái gì thế này? Cho người ăn đây sao?" Anh không vui.
Ban nãy khi A Sửu làm việc anh đều nhìn ra tay chân cô không giống dáng vẻ đang làm việc dù chỉ một chút, nấu cơm cũng thành ra thế này, anh cực kỳ nghi ngờ A Sửu đang cố ý làm vậy.
A Sửu gật gật đầu, ánh mắt đầy kinh hãi nhìn Thịnh Hàn Ngọc rồi dùng tay ra hiệu cho anh ăn khi còn nóng, không cần khách khí!
Anh không ăn không phải vì khách khí, chỉ tay vào đĩa đồ ăn trên bàn rồi nói với A Sửu: "Cô, ăn hết đống này đi, tôi ở đây trông chừng cô ăn."
Thời Du Huyên không đứng vững nổi, bắt đầu loạng choạng.
"A!"
Thịnh Hàn Ngọc cười khẩy: "Ngay cả bản thân cũng không muốn ăn thứ mình nấu, còn dám mời tôi ăn sao? Cô đang cảm thấy tôi bị chọc giận rồi sẽ không tới đây nữa phải không?"
Thịnh Hàn Ngọc đã đoán được tâm tư của Thời Du Huyên. Đúng vậy, cô đã nghĩ như thế. Chỉ là vô tình làm đến mức này, cũng do không có dữ liệu trước mà thôi.
Cô lắc đầu lia lịa, nhanh chóng phủ nhận.
"Nếu như không phải thì hãy ăn hết những thứ này đi. Nếu tự cô không làm được thì tôi có thể gọi người đến giúp cô."
Thịnh Hàn Ngọc nói được làm được.
Anh quả nhiên gọi vệ sĩ ở ngoài vào, hai người vệ sĩ một trái một phải cưỡng ép cô ngồi vào bàn ăn, suýt chút nữa cầm thìa bón luôn.
Thời Du Huyên không dám vùng vẫy quá mạnh, sợ nếu dùng lực sẽ khiến "cục gù" trên lưng và "đậu đậu" trên mặt rơi xuống!
"Cục gù" chỉ là một cái bát thép gỉ được quấn quanh lưng bằng băng dính.
"Đậu đậu" cũng là dùng nhựa cao su dính lên mặt, không dùng nhiều nên chỉ cần rơi một viên là tất cả tâm huyết đều đổ sông đổ bể.
Khi cô chuẩn bị chấp nhận số phận và ăn bữa tối bóng đêm, Thịnh Hàn Ngọc lại cho cô một "cơ hội"!
"Cô trả lời vài câu hỏi của tôi thì không cần ăn nữa, tôi còn bảo người đem đồ ăn ngon đến cho cô, thấy thế nào?"
Thời Du Huyên dường như không cần suy nghĩ liền gật đầu đồng ý luôn.
Trả lời thôi, cùng lắm thì không nói thật hoặc hỏi gì cũng không biết! Thời Du Huyên hạ quyết tâm.
Thịnh Hàn Ngọc ra hiệu cho các vệ sĩ thả cô ra, để bọn họ đi rồi liền hỏi câu đầu tiên: "Cô là người như thế nào?"
Cô nhúng ngón tay vào bát canh rau rồi viết lên bàn: Người giúp việc.
Thịnh Hàn Ngọc cau mày: "Nếu cô không biết nói thì người nói chuyện với tôi trong phòng là ai?"
"Tôi biết!" Thời Du Huyên cố ý thấp giọng, tạo ra một giọng nói buồn chán từ sâu trong cổ họng.
Mặc dù đã cố hết sức để khiến cho giọng nói trở nên khó nghe nhưng vẫn dễ chịu hơn nhiều so với âm thanh do máy đổi giọng tạo ra.
Thịnh Hàn Ngọc cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, hơn nữa lại giống người vợ đã mất tích của mình.
Anh chăm chú nhìn, cố gắng tìm điểm chung giữa hai người nhưng đã phải bỏ cuộc chỉ sau vài lần quan sát.
Có quá nhiều điểm khác biệt về ngoại hình, Thời Du Huyên rất xinh đẹp với làn da trắng ngần, đường nét thanh tú cùng thân hình cao ráo, gợi cảm. Mà A Sửu ở trước mặt thật giống như cái tên, càng nhìn càng xấu.
"Biết nói chuyện thì sao vừa nãy cô cứ mãi gật rồi lại lắc mà không lên tiếng, cô đang muốn giấu diếm cái gì sao?"
Thời Du Huyên nói: "Cổ họng của tôi từng bị đứt nên nói chuyện sẽ đau" vừa nói vừa làm ra một biểu cảm rất thống khổ, rất oan ức.
Thịnh Hàn Ngọc chăm chú nhìn, nhìn đến mức trong lòng Thời Du Huyên bắt đầu mọc lông tơ.
Cô không biết rằng những hành động nhỏ mà cô làm trong vô thức sẽ phản bội lại mình, Thịnh Hàn Ngọc lại càng thêm nghi hoặc.
Anh có một sự nghi ngờ vô cùng sâu sắc với A Sửu, có lúc lại nhận thấy cô đang giả vờ thành Di Tâm do khí chất toát ra từ cô rất quen thuộc.
Không mất nhiều thời gian để anh từ bỏ suy nghĩ này, A Sửu không phải là Giản Di Tâm, hiện giờ lại thấy cô có điểm giống với Thời Du Huyên, không liên quan gì đến ngoại hình.
Sau khi quan sát một lúc lâu, cuối cùng anh cũng nói một câu: "Giản Nghi Ninh đã nói muốn đưa người nào tới đây chưa?".
A Sửu lắc đầu, biểu thị chưa nghe qua.
Thịnh Hàn Ngọc đang định hỏi câu thứ tư, điện thoại đột nhiên kêu lên, là Thịnh Trạch Dung gọi tới.
"Anh cả, nghe nói anh sắp mở quan tài chị Di Tâm. Chuyện này có phải thật không?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!