Điện thoại vừa đổ chuông một tiếng đã bị ngắt máy, Thịnh Hàn Ngọc kéo bà ta vào danh sách đen, hoàn toàn không nghe điện thoại của bà ta.
Giản Di Tâm không từ bỏ ý định. Cô ta không tin ngay cả điện thoại của cô ta mà Thịnh Hàn Ngọc cũng không bắt máy.
Bây giờ cô ta cũng không quan tâm mình gọi cuộc gọi này có hợp lý hay không, vì vậy dứt khoát tự gọi qua, tuyệt đối không thể để Thịnh Hàn Ngọc và Thời Vũ Kha nói chuyện với nhau.
Người phụ nữ kia chỉ nhận tiền, nhưng lúc có nguy hiểm thì cô ta sẽ bán mình đi không chút do dự!
Mối quan hệ giữa hai người vốn chỉ gắn liền với lợi ích, chẳng vững bền được bao nhiêu.
"Tút... tút... tút..."
Giản Di Tâm nóng lòng: trả lời điện thoại đi, tại sao chưa trả lời điện thoại?
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..." Khi giọng nữ lạnh lùng và máy móc phát ra từ điện thoại, Giản Di Tâm biết thôi xong rồi. Thời Vũ Kha dữ nhiều lành ít, mình cũng vậy.
Biệt thự Bán Sơn Loan.
Thời Vũ Kha có người vào trong góc tường.
Thịnh Hàn Ngọc cho cô ta thời hạn cuối cùng - ba phút!
Nếu sau ba phút mà cô ta vẫn không ra thì anh sẽ đá cửa vào.
Thời Vũ Kha hù dọa anh, nói với anh rằng mình không mặc quần áo, bảo anh đừng vào.
Quả nhiên bên ngoài lập tức không có động tĩnh gì, nhưng cô ta chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã vang lên tiếng "cạch" rất lớn ở cửa!
Thịnh Hàn Ngọc nói: "Còn một phút rưỡi nữa. Nếu không ra thì tôi sẽ châm nước vào bình khí hóa lỏng, cô có thể lên thiên đường đoàn tụ với mẹ cô."
"Đừng, tôi đi ra ngoài đây, tôi đi ra ngoài ngay đây."
Thời Vũ Kha bị dọa hết hồn, điểm chú ý của cô ta không phải là mẹ mình mà là bình khí hóa lỏng.
Cô ta dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo cho xong, vừa mở cửa ra, còn chưa kịp nhìn thấy rõ ràng những người bên ngoài thì đã bị túm tóc lôi ra ngoài.
Thịnh Hàn Ngọc kéo cô ta đến cầu thang, mạnh mẽ đạp một cước khiến Thời Vũ Kha lăn xuống!
Cầu thang cứng rắn cắn vào từng miếng thịt trên người Thời Vũ Kha gây đau đớn, xương cốt dường như cũng gây ra. Cô ta ngã lăn xuống phòng khách, đau đến nỗi ngay cả nói cũng nói không nên lời.
Nhưng thế này vẫn chưa xong.
Thịnh Hàn Ngọc bước xuống cầu thang và giẫm lên cổ tay cô ta - "Răng rắc", khúc xương vỡ vụn.
"A..."
Thời Vũ Kha hét lên một tiếng xé tim xé phổi, sau đó trợn tròn mắt, đau đến
ngất đi.
Người giúp việc đã bị đuổi đi, những người Thịnh Hàn Ngọc đưa đến đang canh giữ ngoài cửa.
Thời Vũ Kha ngất đi trong đau đớn vẫn chưa phải là kết thúc, vẻn vẹn chỉ mới bắt đầu mà thôi!
Trên bàn cà phê có một bình pha lê đẹp, trong bình có cắm hoa thơm. Thịnh Hàn Ngọc lấy hoa ra, đổ trực tiếp nước trong bình lên mặt cô ta.
Chẳng có một chút động tĩnh nào cả.
Có lẽ là nước không đủ nhiều, vì thế Thịnh Hàn Ngọc đến bể cá rồi lại múc một bình nước đầy, đổ hết vào mặt Thời Vũ Kha.
Cô ta thở hắt ra, từ từ tỉnh lại.
"Đau quá! Anh thả tôi ra, chuyện không liên quan đến tôi."
Thời Vũ Kha muốn giải thích, nhưng trước khi nói xong, Thịnh Hàn Ngọc lại giẫm lên cổ tay còn lại của cô ta - "A! "
Cô ta đau đến nỗi trên trán toát ra những giọt mồ hôi lớn, lại ngất đi vì đau.
Lần này Thịnh Hàn Ngọc không dùng nước hắt cho cô ta tỉnh lại nữa mà lấy lọ muối ra từ phòng bếp.
Vết thương trên mặt Thời Vũ Kha vẫn còn chưa lành hẳn, giờ khu vực bị axit sunfuric đốt cháy hiện ra phần thịt đỏ tươi và cảm xúc mạnh và kích thích, vừa nhìn đã thấy ghê tởm.
Anh nắm một nắm muối và rắc lên mặt...
"Đừng!"
Thời Vũ Kha lại bị đau đớn mà tỉnh lại, lăn lộn khắp sàn nhà.
Cảm giác bỏng rát lại xuất hiện, đau thấu xương, nỗi sợ hãi đi sâu vào lòng cô ta.
Thời Vũ Kha lăn lộn khắp mặt sàn, đau đớn tột cùng: "Anh giết tôi đi, van xin anh cho tôi một cái chết sảng khoái, một súng bắn chết tôi đi..."
"Bắn chết cô? Đừng có mơ!".
Thịnh Hàn Ngọc nhìn từ trên cao xuống, giọng nói lạnh như băng mang theo vẻ khinh thường: "Tôi sẽ không để cho cô chết, cô phải sống. Chỉ khi còn sống thì mới có thể cảm nhận được nỗi thống khổ của Huyền Huyên."
Vừa dứt lời, anh lại một cước giẫm lên mắt cá chân của cô ta.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!