Thời Du Huyên không muốn nói chuyện với cô ta, cô đã chuẩn bị giải quyết vấn đề một cách nhanh gọn lẹ.
“Cô Giản tới tìm tôi chỉ để nói mấy chuyện này à? Nếu đã nói xong thì tôi đi trước đây.”
“Cô Thời đừng nôn nóng, tôi tìm cô là còn có việc khác.” Giản Dị Tâm cười tủm tỉm nói: “Hàn Ngọc đã tìm cô khắp thế giới rồi, cô có biết không?”
Thời Du Huyên: “Biết thì sao mà không biết thì sao?”
Giản Di Tâm: “Chẳng sao cả, tôi chỉ muốn nói cho cô biết là tại sao Hàn Ngọc lại tìm cô thôi, để tránh hiểu lầm không đáng có.”
“Cô và Hàn Ngọc ly hôn là đúng rồi, cho dù cô không nhắc đến thì Hàn Ngọc cũng sẽ nói ra. Người anh ấy yêu là tôi, kết hôn với cô chỉ là một sự sai lầm ngoài ý muốn mà thôi.”
“Bây giờ sai lầm đã được sửa chữa nhưng vẫn còn một số vấn đề chưa được giải quyết. Nghe nói cô lại đi nước ngoài, cho nên tôi mới tới tìm cô.”
Cô ta nói rất nhiều, chủ yếu khoe khoang rằng cô ta và Thịnh Hàn Ngọc yêu nhau như thế nào, nói nửa ngày mà vẫn chưa đi vào trọng tâm của vấn đề.
Thời Du Huyên không muốn nghe cô ta lải nhải mấy lời vô nghĩa nên đã lạnh lùng cắt ngang: “Cô muốn gì thì cứ nói thẳng ra đi, đừng vòng vo nữa.”
“Được.”
Cuối cùng Giản Dị Tâm cũng nói ra vấn đề chính: “Thời Du Huyên, trước đây cô đã dùng thân phận và chứng minh thư của tôi để đầu tư vào rất nhiều ngành công nghiệp. Bây giờ cô chuẩn bị ra nước ngoài, đã bao giờ cô nghĩ đến việc phải làm gì với những ngành này chưa?”
Cuối cùng Thời Du Huyên cũng hiểu ra mục đích của Giản Di Tâm, thì ra chính là muốn có sản nghiệp riêng của cô ta.
Cô đã chuyển hơn một nửa số ngành nghề đó sang tên của chính mình nhưng vẫn còn rất nhiều ngành chưa được chuyển nhượng.
Không phải cô không nghĩ tới việc chuyển nhượng mà những việc này còn liên quan đến bản thân chính người đó phải đi sửa.
Năm đó khi cô sử dụng thân phận của Giản Di Tâm thì hệ thống công chứng ngân hàng chưa phát triển lắm, không cần nhận dạng khuôn mặt mà chỉ cần bản thân chứng minh điều đó là được.
Nhưng sau đó lại cần nên chuyện này vẫn kéo dài lần lữa mãi.
“Cô muốn thế nào?” Thời Du Huyên nói.
Giản Dị Tâm cười đắc thắng: “Không phải là tôi muốn thế nào mà chồng tôi nghĩ rằng cô đã chiếm đoạt cuộc sống của tôi suốt năm năm, nên dùng những thứ này để đền bù cho tôi cũng là hợp lý, nhưng nếu không nói với cô một tiếng thì cũng không phải, mà lại không tìm được cô nên anh ấy đang rất sốt ruột.”
Thời Du Huyên vạch trần lời nói dối của cô ta: “Cô nói dối, Thịnh Hàn Ngọc sẽ không nói những điều như vậy.”
Giản Di Tâm lấy ra một tập tài liệu trong cặp, đặt trên bàn, đẩy cho Thời Du Huyên: “Không tin thì cô tự mình xem đi.”
Tài liệu là bằng chứng cho thấy Giản Di Tâm sở hữu hợp lý và hợp pháp các ngành này và người làm chứng chính là do Thịnh Hàn Ngọc ký tên.
Thời Du Huyên nhận ra được chữ ký của anh, chắc chắn không sai.
Hơn nữa không chỉ có chữ ký, mà còn cả dấu vân tay, con dấu riêng và con dấu công.
Mọi bằng chứng ở đây đều chân thực và có giá trị, nếu Thời Du Huyên không đồng ý thì sẽ phải ra tòa.
Thời Du Huyên không muốn ra tòa, vì tiền không là gì đối với cô, chỉ cần có còn sống thì muốn kiếm bao nhiêu cũng được.
“Tôi không cần mấy thứ này, tặng cho cô hết đó. Chỉ cần cô hứa với tôi là từ nay về sau không được làm phiền tôi nữa.” Thời Du Huyên nói.
Giản Di Tâm hớn hở ra mặt, điều kiện của Thời Du Huyên đề ra cho cô ta cũng không phải là vấn đề gì.
Cô ta còn ước rằng từ giờ trở đi sẽ không bao giờ gặp lại Thời Du Huyên nữa, điều kiện như vậy chính là một phần đề tặng, cô ta cầu còn không được.
“Được.” Cô ta vui vẻ đồng ý.
Thời Du Huyên đứng dậy chuẩn bị rời đi, mới vừa đứng lên lại ngồi xuống: “Cô làm thế nào mà tìm được tôi vậy?”
Ngay cả Thịnh Hàn Ngọc cũng không thể tìm thấy cô, nhưng Giản Di Tâm lại dễ dàng tìm thấy nhà của cô nên không thể nghi ngờ nơi này có gián điệp.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!