Ban đêm, trong một con hẻm nhỏ của khu nhà cũ ở Hà Thành, Mộc Mai bước lên từng đống lầy lội, chậm rãi đi ra ngoài, đôi mắt sưng đỏ, gương mặt cũng tràn đầy mỏi mệt.
Bệnh viện gọi điện tới, nếu cô còn không gom đủ tiền thì sẽ rút máy chữa bệnh của mẹ. Để cứu mẹ, Mộc Mai chỉ có thể trở về nhà chính, khép nép van xin sự bố thí của họ.
Vụ tai nạn ba năm trước không chỉ khiến cô mất cha, mà còn khiến mẹ cô trở thành người thực vật, chỉ có thể dựa vào dụng cụ y tế và thuốc đắt tiền thì mới có thể tiếp tục duy trì sự sống. Cô cần thiết lấy được tiền, đây là hy vọng cuối cùng để mẹ cô sống sót.
Bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ đằng sau, cực kỳ đột ngột trong con hẻm tĩnh lặng. Mộc Mai căng thẳng cả người, đang muốn nhìn xem đó là ai thì bị gã đàn ông đặt mạnh lên tường, khiến Mộc Mai hoảng sợ run rẩy.
"Anh... anh là ai?”.
Cô vừa cất lời thì đã bị người đàn ông bịt miệng lại: “Không được nói!”
Nhờ ánh trăng, cô có thể thấy mặt của người đàn ông này, đôi mắt lóe ra. ánh sáng nguy hiểm, mũi cao thẳng, môi trắng bệch. Tiếng bước chân hỗn độn đuổi theo đã tiến vào con hẻm.
“Tách ra lùng soát! Anh ta còn có thể chắp cánh bay được chắc?”
“Lão đại, đằng trước có con hẻm nhỏ, muốn vào trong tìm thử không?”
“Tìm!”
Con người trong mắt Mộc Mai co rụt lại, giọng run lên: “Họ sắp vào rồi, sao bây giờ?”
“Xin lỗi.” Nói xong, người đàn ông lập tức cởi quần áo, khi Mộc Mai còn chưa kịp phản ứng thì quần áo trên người cũng bị anh ta kéo ra.
“Anh làm gì... Ưm...”
Thân thể bại lộ khiến cô kinh hãi, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị người đàn ông hôn môi, ra sức gặm cắn.
“Đằng trước có người!”
“Mẹ nó, thì ra là yêu đương vụng trộm. Đi, tới nơi khác xem thử.”
Nghe thấy tiếng bước chân đi xa, Mộc Mai thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện trên tay mình dính đầy chất lỏng nhơ nhớp.
“Anh bị thương à?” Mộc Mai cẩn thận hỏi: “Tại sao những kẻ đó lại bắt anh? Họ là ai vậy?”
Người đàn ông không trả lời, chỉ mặc quần áo vào, mặt không thay đổi hỏi: “Cô tên gì?”
Nơi này là khu phố cũ, trong con thép không có đèn đường, ngay cả ánh trăng cũng đã biến mất, người đàn ông không thể thấy rõ gương mặt của cô.
“Lý Mai An.” Mộc Mai thuận miệng nói một cái tên, cô không muốn lại dính líu tới người đàn ông này đâu.
“Tôi ghi nhớ, cảm ơn cô.”
Người đàn ông nói lời cảm ơn, sau đó xoay người đi ra đầu hẻm. Một nhóm người khác kịp thời chạy tới, vây quanh người đàn ông.
“Cậu hai...”
Người đàn ông khoát tay ra hiệu có chuyện sau này rồi nói, sau đó quay
lại nhìn Mộc Mai: “Chuyện hôm nay đừng tiết lộ, không thì cô sẽ gặp nguy
hiểm”
Mộc Mai ngây người, vội vàng gật đầu. Người đàn ông nhìn cô rồi được người khác để lên xe. Bị thương nặng thế này, không thể kéo dài thời gian được nữa.
Mộc Mai dùng bao nhiêu dũng khí mới bước ra con hẻm, bước chân nặng nề đi đến trước cửa nhà họ Mộc.
“Cô tới đây làm gì?”
Bà thím đang ngồi trên sofa trò chuyện với chị họ. Hai người vốn đang lo lắng, thấy Mộc Mai càng thêm chán ghét.
Mộc Mai xoắn ngón tay, cho dù không muốn đối mặt với người nhà này, cô cũng chỉ có thể nhịn xuống: “Thím, cháu tới... vay tiền”
“Vay tiền cho mẹ cô khám hả? Cô cảm thấy cô ta có thể sống lại à?”
“Đúng thế! Biết rõ là lãng phí tiền mà còn! Hơn nữa cho cô mượn thì cả đời này cô trả nổi không?”
Đôi mắt Mộc Mai rơm rớm: “Sau này cháu sẽ kiếm tiền trả lại cho thím”
“Cô kiếm tiền kiểu gì?” Thím khinh bỉ nhìn cô: “Loại như cô còn đòi kiếm tiền à? Trừ phi đi làm đi.”
Mộc Mai đã quen với những lời sỉ nhục như vậy rồi, nhưng lúc này thấy vẻ mặt kiêu ngạo của hai mẹ con nhà này, cô vẫn không nhịn được chua xót.
“Cũng không phải là không thể cho vay tiền, chỉ cần có đồng ý gả cho cậu hai nhà họ Cố, tôi sẽ chuyển tiền vào thẻ của cô ngay”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!