Chương 10: Cố Nam xuất hiện
Giọng nói của Mộc Mai hơi nghẹn ngào, mấy năm nay ở nhà họ Mộc cô chịu không ít uất ức, bởi vì bệnh tình của mẹ nên chỉ có thể nhẫn nhịn nhiều lần.
Bây giờ có Cố Văn sẵn lòng ra mặt giúp cô, cô còn kiêng dè điều gì nữa
chứ.
Cổ Văn cầm tay Mộc Mai lần nữa, từ từ mở miệng: "Nổi giận với cháu gái thì có gì hay chứ? Ngài Mộc muốn nói chuyện, Cố Văn tôi tiếp tới cùng"
"Cậu?" Mộc Sĩ chế nhạo: "Cậu có thể đại diện cho nhà họ Cố à? Cố Văn, chẳng lẽ cậu không biết mình có địa vị gì trong nhà họ Cố sao?"
Cố Văn nhíu mày, đáy mắt chất chứa vẻ lạnh lùng: "Địa vị? Ông nghĩ là tôi
quan tâm sao?"
Nghe được giọng điệu chế nhạo thế này, Mộc Mai nhíu mày. Cô biết chú luôn nâng cao đạp thấp, cũng ham tiền, bây giờ đã đặt cược tiền vào Cố
Nam , hiển nhiên là sẽ đạp Cố Văn xuống. Nhưng cô không nghĩ đến ông ta lại đạp vào chỗ đau của Cổ Văn trước mặt anh.
Mộc Mai lập tức nổi nóng: "Văn là cậu hai danh chính ngôn thuận của nhà họ Cố, sao không thể đại diện cho nhà họ Cổ? Chú nói câu này ra, chẳng phải sẽ bị người ta nắm được cán sao".
Cố Văn ngẩng đầu nhìn cô vợ nhỏ này, thế mà cô lại đứng ra bảo vệ anh.. Trong khoảnh khắc, Cố Văn cảm thấy lòng mình ấm áp, từ khi xảy ra tai nạn vào năm năm trước, không ai còn quan tâm tới mình như thế nữa.
Mộc Diệp không nhìn vừa mắt vẻ hung hăng kiêu ngạo này của Mộc Mai , trong đáy mắt chỉ toàn là chán ghét. Cô ta thật đúng không biết mình có
thân phận gì, mà lại còn dám ầmĩ ở đây.
"Mộc Mai , ở đây có chỗ cho mày nói chuyện sao? Đừng tưởng được gả cho nhà họ Cố thì muốn làm gì thì làm, trong mắt tao, mày còn không bằng gái điếm!"
Sắc mặt Cố Văn trở nên lạnh lẽo, ánh mắt nhìn Mộc Diệp: "Cô Diệp, nếu như tôi nhớ không làm thì lúc trước người có hôn ước với tôi là cô chứ nhỉ?"
"Anh, anh nói lung tung gì đó!" Mộc Diệp nghe xong câu này liền trở nên hoảng sợ. Kẻ tàn phế này suốt ngày chỉ ở trong nhà họ Cố, sao lại biết được những chuyện này.
Cố Văn nói từ từ, giống như đang kể ra một câu chuyện vậy.
"Lúc trước khi hai nhà nói hôn ước, cũng không chỉ đích danh người con gái nào của nhà họ Mộc phải gả cho cậu. Bây giờ cậu đã kết hôn với Mộc Mai , nhà họ Mộc chúng tôi đã hoàn thành giao ước!".
Tô Ngọc Vân thấy con gái của mình hoảng sợ thì vội vàng mở miệng bảo vệ, vào lúc này không thể để danh dự của con gái bị hao tổn được.
Mộc Sĩ cũng mở miệng: "Cố Văn , làm người thì phải tự biết mình" Thanh danh và địa vị của cậu ta bây giờ sao có thể xứng với con gái mình.
Người thường đi đến chỗ cao, con gái có thể có kết cục tốt hơn thì còn cầu mong gì nữa chứ.
Nói ra lời này tương đương với việc đánh vào mặt Cổ Văn trước mặt mọi
người!
Mộc Mai không nghĩ tới Mộc Sĩ có thể nói ra những câu sỉ nhục chồng của cô như thế, cô tức giận đến đôi mắt trở nên đỏ ngầu. Đang muốn đi lên thì tay lại bị Cố Văn kéo lại.
Cổ Văn lắc đầu với cô, bình tĩnh nói: "Ngôn Bảo , cậu đi nhắc nhở cho ngài Mộc biết, năm năm trước là ai đã giúp đỡ nhà họ Mộc vượt qua khó
khăn mà đạt được như ngày hôm nay".
Cổ Văn nói xong, Mộc Sĩ cảm thấy mặt mình nóng lên. Năm năm trước, ông ta tự mình đến cửa cầu xin Cổ Văn giúp đỡ nhà họ Mộc. Lúc ấy muốn bao nhiêu thảm hại thì có bấy nhiêu thảm hại.
Chuyện này đã trôi qua lâu như thế, không nghĩ tới bây giờ người này lại còn nhắc đến.
"Cổ Văn , năm đó cậu cho tôi mượn ba trăm tỉ, hôm nay tôi có thể trả sổ tiền đó cho cậu, tránh cho cậu cứ nhắc đến chuyện đó cả đời, giống như nhà họ Mộc chúng tôi mắc nợ cậu vậy!"
Cố Văn bình tĩnh nói: "Ba trăm tỉ năm đó có thể cứu được công ty của nhà họ Mộc, thế thì hôm nay ngài Mộc cho tôi công ty đó đi. Tôi nghĩ chỉ có thể như thế mới có thể trả được tình cảm mà năm đó tôi cứu ông."
"Cậu, cậu đừng khinh người quá đáng!" Trên mặt Mộc Sĩ nổi gân xanh, Cổ Văn này cũng biết đòi hỏi quá, nửa cái nhà họ Mộc? Đúng là chuyện hoang đường.
Đúng lúc này, một chiếc xe sang trọng dừng trước cổng.
cửa xe mở ra, Cổ Nam bước xuống xe, nhìn thấy tình cảnh trước mặt lập tức nhíu mày: "Xảy ra chuyện gì thế?"
"Anh Nam, rốt cuộc anh đã đến rồi. Anh nhìn xem bọn họ đi, bọn họ bắt nạt người nhà của em ngay trước cửa nhà em luôn đó."
Nhìn thấy Cố Nam tới, Mộc Diệp như tìm được chỗ dựa, nhanh chóng chạy tới kể khổ, giống như là chịu rất nhiều uất ức vậy.
Cố Nam không thể nhìn người phụ nữ của mình bị uất ức, sắc mặt trở nên lạnh lẽo: "Đừng khóc, có anh ở đây, anh sẽ đòi lại công bằng cho em."
Nói xong, ánh mắt lại nhìn về phía Cổ Văn đang ngồi trên xe lăn, không hề che giấu vẻ chán ghét và coi thường trong mắt: "Ở nhà chưa đủ mất mặt
sao, còn chạy đến đây ầm ĩ cái gì? Còn chê nhà họ Cố chưa đủ mất thể diện sao?"
Những lời này nói ra không hề nể mặt, cũng không hỏi nguyên do câu chuyện này từ đầu. Xem ra trong mắt anh ta, người em Cố Văn này còn không bằng kẻ hầu.
"Anh cả tới đây là muốn làm gì, muốn ở đây cũng mất mặt với tôi sao?" Cố Văn dựa vào xe lăn, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, cũng không hề nhìn Cố
Nam.
Dáng vẻ chẳng hề quan tâm của Cổ Văn làm trong lòng Cổ Nam dâng lên lửa giận: "Cố Văn , mày dám nói chuyện với tao như thế à? Tao thấy dường như mày không muốn sống nữa thì phải!"
Mặt Cố Văn vẫn không đổi sắc: "Sao thế, còn muốn giết tôi thêm lần nữa sao?"
Tai nạn xe cộ năm năm trước kia, Cố Văn có thể sống sót đã là may mắn. Mấy năm gần đây, anh không chỉ bị tính kế một lần, phía sau không thể thiếu bóng dáng của Cổ Nam.
Cố Văn nghiêng đầu, đôi mắt toát ra ánh sáng rét lạnh.
Vẻ mặt Cố Nam lạnh lẽo, không thể ngờ rằng Cố Văn lại nói ra lời này trước mặt mọi người.
Hai người không ai nhường ai, giống như một giây sau có thể quật ngã đối phương ra đất vậy.
Cổ Nam dẫn theo rất nhiều người bên cạnh, lúc này nếu xảy ra xung đột thì người thua thiệt nhất là Cố Văn . Mộc Mai đẩy xe lăn của anh: "Văn , anh
mệt rồi, chúng ta trở về đi."
Cố Văn không nhúc nhích, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Cố Nam.
Vẻ mặt Cổ Nam hơi thay đổi, đôi mắt đỏ bừng nhìn về phía Mộc Mai .
Dáng vẻ của cô giống như là đã chịu rất nhiều uất ức, nhưng lại mạnh mẽ
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!