Thấy dáng vẻ Mộc Diệp không rõ nguyên do, Sở Phong trực tiếp cười to: "Đã sớm nghe nói cô cả nhà họ Mộc thông minh lanh lợi, tôi thấy chắc cũng chỉ là có cái tiếng thôi."
Tất cả mọi người ai cũng hiểu, chỉ một mình cô ta là không hiểu tại sao, vậy mà cũng xem như thông minh? Hoàn toàn chính là ngu ngốc!
"Câu này của anh là có ý gì?" Tuy biết người nọ là đang sỉ nhục mình, nhưng nhà họ Sở ở Hà Thành cũng là nhà giàu có số một số hai, nên cô không tiện trở mặt với bọn họ.
"Ý ở trên mặt chữ ấy." Sở Phong cười nói: "Con mắt nào của cô nhìn thấy ông nội có trách Mộc Mai ? Mà tới đây làm người tốt? Phụt , cô đúng là cười chết tôi mà, ha ha ha."
Sau khi Sở Phong nói xong, Mộc Diệp mới kịp phản ứng lại, thảo nào ban nãy ông nội không cho mình nói chuyện, hóa ra là vì chuyện này.
Chẳng lẽ Mộc Mai đồng ý chuyện của mình rồi lại đổi ý?
Nghĩ như thế, cô ta lập tức nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Mộc Mai , cũng không giả bộ người tốt gì nữa, mồm miệng lạnh lùng nói: "Mộc Mai , mày chờ đó cho tao!".
Cô ta nói xong trực tiếp nổi giận rời đi, dáng vẻ bước đi kia hoàn toàn chẳng dính dáng tý xíu nào với cái mác thiên kim tiểu thư hết.
Mộc Mai biết được một chút quá trình sự việc, nhưng mà không biết vì sao sẽ phát triển trở thành như vậy, ban đầu cô đã chuẩn bị để nhận cơn giận dữ của Mộc Dự.
"Văn , ban nãy anh nói gì với ông nội vậy?"
"Không có gì." Cố Văn trả lời: "Chỉ cho ông ấy biết sự thật mà thôi."
Mộc Diệp muốn lợi dụng ông cụ Mộc để đối phó Mộc Mai , không ngờ Cố Văn đã đánh đòn phủ đầu trước, cuối cùng cô ta chỉ có thể tự mình hại
mình.
Từ khi người phụ nữ này nói cho anh biết, đã đưa tấm thẻ kia đến bệnh viện để bù vào phí chữa bệnh của mẹ, anh đã đón được nhà họ Mộc lại dùng chuyện này đe dọa cô.
Hiện giờ, Mộc Đoàn phủi sạch trách nhiệm của Mộc Mai đi, chỉ còn dư lại chuyện của bên trong nhà họ Mộc, mặc kệ cuối cùng bọn họ có làm ầm ĩ đến gà bay chó sủa thì cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống vợ chồng bọn.
anh.
Trong lòng Mộc Mai vô cùng cảm động, người đàn ông này luôn giúp đỡ mình ở lúc mình không chú ý, mỗi lần gặp được vấn đề khó giải quyết, anh ấy luôn đứng bên cạnh cô.
"Văn, cám ơn anh" Câu cảm ơn này là thật sự phát ra từ tận đáy lòng.
"Cô ngốc!" Cố Văn nở nụ cười, kéo cô vào lòng.
"Úi giời!" Sở Phong trực tiếp nhảy cẫng lên, trợn mắt nhìn Cố Văn: "Anh có thể chú ý một chút không thế? Quá trời người ở đó, coi chúng tôi là không khí hết à!"
Mộc Mai giật mình, lập tức muốn đẩy Cố Văn ra, nhưng mà Cố Văn lại ôm rất chặt, an ủi cô: "Không sao, bọn họ nói mình là không khí, vậy thì cứ xem bọn họ trở thành không khí là được."
Lăng Khải :"..." Chào mọi người, tôi là không khí.
Sở Phong :"..." Chào mọi người, tôi cũng là không khí.
Buổi bán đấu giá từ thiện bắt đầu tiến hành.
Cũng không biết là có phải có người cố ý sắp xếp không mà vị trí của Cố Nam và Mộc Diệp lại vừa khéo ở ngay phía trước Cố Văn và Mộc Mai .
Lúc Mộc Mai và Cố Văn ngồi xuống, Cố Nam quay đầu lại nhã nhặn cười: "Em dâu, không ngờ nhanh như thế lại gặp mặt rồi."
Còn Cố Văn thì trực tiếp bị anh ta lơ đẹp, nhìn một cái cũng lười nhìn.
"Chào anh cả." Không ai lại đi đánh vào một gương mặt tươi cười cả nên Mộc Mai cũng khách khí chào hỏi.
Mặc dù cảm thấy Cố Nam rất ghét Cố Văn, nhưng không thể bị người ta nắm lấy điểm yếu trong loại trường hợp này được.
Các vật phẩm bán đấu giá trên đài, đa số là một ít mặt hàng do xí nghiệp quyên tặng, hoặc là con nhà giàu ở đây quyên tặng, cái nào cái nấy đều có giá trị xa xỉ, khi lên sân khấu cũng rất chấn động.
Khi một chiếc vòng cổ xuất hiện trên sân khấu, ánh mắt Mộc Diệp lập tức sáng lên: "Anh Nam ơi, anh xem cái vòng cổ kia có đẹp không? Anh mua tặng cho em được không?"
"Em thích?" Cố Nam hỏi lại.
Cô ta đương nhiên thích, chiếc vòng cổ kia vừa nhìn đã biết là đồ vật để đến sau cùng, đá kim cương sáng long lanh, cô ta nhìn mà mắt sáng lấp lánh.
"Anh Nam ơi, anh mua cho người ta đi mà! Chiếc vòng ấy đeo trên cổ em nhất định cực kỳ đẹp!" Mộc Diệp vừa làm nũng vừa nói.
Cố Nam không để ý tiền tài, khẽ cười, giơ tấm bảng trên tay lên.
Mộc Diệp nở nụ cười đắc ý, sau đó quay đầu lại, liếc nhìn Mộc Mai bằng
ánh mắt khiêu khích.
Đáng tiếc, giờ phút này Mộc Mai đang buồn ngủ, tựa vào trên vai Cố Văn,
rơi vào trạng thái mơ mơ màng màng, nên hoàn toàn không rảnh để ý đến Mộc Diệp nhìn mình bằng ánh mắt gì.
"Buồn ngủ?" Cố Văn phát hiện Mộc Mai có hơi mệt mỏi.
Mộc Mai lại lắc đầu nói: "Em không sao, kiên trì một lúc thì tốt rồi, chờ buổi tiệc diễn ra xong, em và anh cùng nhau trở về nghỉ ngơi. Giờ đến giai đoạn nào rồi anh? Đã sắp xong chưa?"
"Vẫn chưa." Cố Văn nói.
"Chị dâu, đến khúc Cố Nam mua một chiếc vòng cổ cho Mộc Diệp." Lăng Khải ngồi bên cạnh tốt bụng nhắc nhở.
Mộc Mai nghe xong, không khỏi bật cười một tiếng: "Tôi đảm bảo, sau cùng chiếc vòng cổ này Cố Nam tuyệt đối sẽ không mua được, mà nhất định. sẽ có người mua xong rồi đưa cho Cố Nam"
Cố Văn nghe thấy thế lại hơi sửng sốt: "Làm sao em biết được điều đó?"
Thân phận người thừa kế nhà họ Cố, đáng giá để rất nhiều người nịnh nọt, những người đó khẳng định sẽ không bỏ qua một cơ hội rõ ràng để nịnh bợ như thế.
Người sáng suốt đều biết, Cố Nam chỉ giơ bảng lên một lần, sau đó sẽ không giơ lên nữa, nhưng trông dáng vẻ tự tin kia của anh ta, chiếc vòng cổ ấy nhất định có thể tới tay anh ta.
"Anh cho rằng em không hiểu gì hết à?" Mộc Mai hơi hơi kiêu ngạo ngẩng đầu lên, nói: "Trước đây, em và ba đã tới một lần, em thích một cái vòng tay, sau cùng là người khác mua nó tặng cho ba em. Hơn nữa, trước đó em cũng từng làm thêm ở đây, cũng biết quy định bất thành văn trong buổi đấu giá."
"Em thích không?" Cố Văn hỏi.
"Chỉ được cái hào nhoáng bề ngoài, cho dù đeo trên người em cũng không đẹp." Mộc Mai cũng không thích mấy thứ trang sức quá hào nhoáng,
đơn giản là được rồi, đơn giản giống như anh.
Kế tiếp, buổi bán đấu giá diễn ra rất thuận lợi, có người ra giá năm trăm triệu xong rồi không có ai báo giá nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!