Sau khi tắm rửa xong, Cổ Văn từ trong phòng tắm bước ra, nhìn thấy Mộc. Mai vẫn đang ngồi trên giường, anh thắc mắc hỏi: “Sao em vẫn còn chưa ngủ?”
Mộc Mai sau khi nghe thấy hai má ửng đỏ: “Anh... ngủ ở đâu?”
Cổ Văn ngồi xe lăn đến bên giường nói: “Đây là phòng tân hôn của chúng ta, đương nhiên là ngủ ở đây rồi”
Cổ Văn chống tay ngồi thẳng lên giường.
Hai mắt Mộc Mai vô thức nhắm lại, hoảng sợ ngã ra xuống giường, cô dùng chăn bông che đầu lại: “Ngủ ngon, em ngủ trước đây.”
Cố Văn nở một nụ cười vui tươi, anh cũng nằm trên giường không nói gì, chuyện xảy ra ngày hôm nay cứ vang vọng trong tâm trí anh, không phải không nói nhưng những ngày này, anh thực sự hiểu được người phụ nữ này khác với những người phụ nữ khác.
Sau đó, anh quay người lại kéo Mộc Mai đã ngủ say vào trong vòng tay của mình và chìm vào giấc ngủ sâu.
Bên này bình yên vui vẻ nhưng bên phía nhà họ Mộc lại giống như bão táp kéo đến.
Mộc Đoàn ngồi trên sô pha, ba người đứng đối diện không ai dám thở mạnh.
"Ông nội, chuyện này rõ ràng là lỗi của Mộc Mai, tại sao ông lại đổ lỗi lên người con?” Mộc Diệp không ngờ ông nội lại làm mình xấu mặt mình trước mặt rất nhiều người trong buổi đấu giá, dù sao cô ta cũng là cô cả của nhà
họ Mộc, thế mà lại bị ông nội khiển trách ở chỗ đông người, chuyện này khiến cô ta vô cùng mất mặt.
Mộc Đoàn vốn không muốn nhắc tới chuyện này, nhưng bây giờ Mộc Diệp lại trực tiếp nói ra khiến Mộc Đoàn lại càng tức giận hơn: “Con còn có mặt mũi nói chuyện này sao, nếu hôm nay không phải là ông đè nén chuyện này xuống, con cho rằng con có khả năng tham gia buổi đấu giá từ thiện không?”
“Ông nội, rõ ràng là Mộc Mai đã xúi giục Cổ Văn phá cửa nhà nên mới xảy ra những chuyện này, nếu không nhà chúng ta sao có thể khiến người khác chê cười như thế này?”.
Mộc Diệp vẫn khăng khăng một mực không nhận, còn lớn tiếng với Mộc Đoàn, trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ thục nữ ban ngày.
Mộc Đoàn cầm gậy tức giận gõ xuống bàn trà: “Con cho rằng ông là đồ ngốc sao? Tuy rằng ta đã lớn tuổi nhưng mắt ông không mù.” .
Mộc Sĩ nhìn thấy vậy liền vội vàng bước tới khuyên nhủ: “Ba, ba đừng tức giận, Mộc Diệp còn nhỏ chưa hiểu chuyện, ba đừng tính toán với nó.” Mộc Sĩ nhìn về phía con gái nghiêm nghị nói: “Con nói chuyện với ông nội như vậy sao? Mau xin lỗi ông”
Mộc Sĩ biết ba mình không dễ nổi nóng như vậy, nhưng hôm nay lại nổi giận với Mộc Diệp như vậy, trong chuyện này nhất định có uẩn khúc.
“Ba còn chưa nói con, con tới đây trước, Mộc Sĩ, ba hỏi con, tại sao không phải Mộc Diệp mà là Mộc Mai cưới Cố Văn? Sao con dám tự ý thay đổi mệnh lệnh của ba, trong lòng con rốt cuộc có còn người ba này hay không?”
Tất cả những chuyện này đều được ông ấy sắp xếp trước cả rồi, nhưng không ngờ vì đi công tác hai tháng đã bị người con trai ngoan của mình làm đổ vỡ mọi kế hoạch.
Mộc Sĩ sớm đã biết chuyện này chắc chắn sẽ phải nhận sự quở trách của ba mình nhưng ông ta đã chuẩn bị sẵn lí do thoái thác: “Ba, Cổ Văn là một người đàn ông què, con không thể giương mắt nhìn con gái con kết hôn mà phải chịu khổ được.”
Mộc Đoàn nghe đến đây lại càng tức giận: “Vì vậy con để Mộc Mai thay Mộc Diệp gả đi sao? Con không muốn con gái con gả đi mà phải chịu khổ nên để Mộc Mai gả đi thay con gái con chịu khổ sao? Ai đã cho con dũng cảm để làm như vậy?”
Thời gian qua Mộc Đoàn quen với chế độ độc tài ở trong nhà nên thực sự không thể chấp nhận được con trai mình lại không nghe lời mình.
Những ngày gần đây, Mộc Đoàn rõ ràng cảm thấy được Mộc Mai khác với trước đây, nếu như đứa con gái này ở trong tay mình mà không thể điều khiển được thì ắt sẽ trở thành tai họa rất lớn.
Mộc Sĩ đúng mực nói: “Ba, ba nên nhớ năm đó Mộc Mai vì ăn trộm đồ mới bị đuổi ra ngoài. Đứa con gái đó những năm qua đã tiêu hết bao nhiêu tiền của gia đình chúng ta trong lòng ba cũng rất rõ. Bây giờ là lúc cô ta báo đáp nhà họ Mộc, làm như vậy không chỉ giữ thể diện cho hai nhà mà cũng coi như tìm được cho Mộc Mai một gia đình tốt”.
Nhắc đến chuyện này, trong ánh mắt của Mộc Đoàn lộ ra vẻ lạnh lùng, ngẩng đầu lên nhìn người con trai trước mặt nói: “Năm đó Mộc Mai có trộm đồ hay không, ba tin trong lòng con còn rõ ràng hơn cả ba. Ba mắt nhắm mắt mở thì cũng thôi đi, không ngờ hôm nay con còn dám lấy chuyện này ra để nói.”
“Ba, ba hiện tại chỉ có con là con trai, tại sao ba lại không tin con? Mộc Diệp là cháu gái ruột của ba, ba cũng không thể nào gả con bé cho một tên bỏ đi, khiến cho bé mất đi hạnh phúc cả đời được.”
Mộc Sĩ cũng biết, nếu như không phải vì anh cả đã chết thì e rằng vị trí chủ gia đình này cũng không đến lượt mình.
Bây giờ, vì hạnh phúc của con gái mình, Mộc Sĩ cũng không lo được nhiều như vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!