Nghe thấy lời đe dọa của Mộc Mai, sắc mặt của Mộc Diệp lộ ra một tia bối rối.
Tô Ngọc Vân nhìn thấy đứa con gái mình thiếu kiên nhẫn như vậy, trong lòng liên thấy thất vọng một hồi, dù sao đứa con gái này cũng do bà tự mình ta dạy dỗ ra, không ngờ ngay cả một chút chuyện còn con của Mộc Mại mà cũng đắn đo không thôi.
Rõ ràng là Mộc Mai muốn kích động Mộc Diệp để đạt được mục đích của mình mà thôi, chẳng lẽ một chút đó thôi mà con gái của mình cũng không nhìn ra được sao?
Ngay khi Mộc Diệp vừa định mở miệng nói, Tô Ngọc Vân lập tức đứng dậy ngăn lời của Mộc Diệp: "Mộc Mai, con đừng quên mấy năm nay con ăn đồ của nhà ai. Năm đó chính bản thân con tay chân không được sạch sẽ, nhà họ Mộc chúng ta dù sao cũng là là gia tộc danh tiếng, đuổi con đi cũng chỉ vì nghĩ cho danh tiếng của nhà họ Mộc của chúng ta mà thôi."
"Tại sao chú thím lại đuổi con đi, con tin trong lòng hai người đều rất rõ, chuyện năm đó con không muốn nhắc lại nữa, hi vọng chú thím cũng đừng nên ăn nói lung tung"
Mộc Mai không muốn nhắc lại chuyện năm đó, trong lòng cô biết rõ nỗi bất công của chính mình, một ngày nào đó trong tương lai, cô nhất định sẽ khiến cho bọn họ gậy ông đập lưng ông.
Khi Tô Ngọc Vân nghe được lời cảnh cáo của Mộc Mai, cơ thể không khỏi run lên bần bật, sự thù địch của người phụ nữ này sao lại đột nhiên trở nên sâu nặng như vậy? Kể từ khi kết hôn với Cố Văn, người phụ nữ liền thay đổi hoàn toàn.
"Sao thế? Chẳng lẽ thím không muốn sống chung với con sao?"
Sắc mặt Tô Ngọc Vân lộ ra nụ cười khó xử, cố đè nén cơn tức giận vào trong lòng: "Sao phải vậy? Cho dù nói thế nào đi nữa, thì nhà họ Mộc cũng là nhà mẹ đẻ của con, nếu như con muốn trở về, thì về lúc nào cũng được."
“Thím đã nói như vậy rồi, thế thì sau này con cũng không khách sáo nữa” Nói xong cô lướt qua hai người họ, ngồi xuống ghế sopha.
“Mẹ, mẹ sao lại giữ con nhỏ đó lại?” Trong lòng Mộc Diệp không vui, thà thu nuôi một con chó con mèo còn hơn là người phụ nữ này, chẳng lẽ mẹ cô ta không nghe thấy những gì Mộc Mại vừa nói sao? Căn nhà này Căn nhà này vốn dĩ là của cô, thật là nực cười.
“Được rồi, không còn sớm nữa, con mau về nghỉ ngơi đi, lát nữa còn phải tiễn Cố Văn với vợ của cậu. ta rời đi nữa” Tô Ngọc Vân dùng ánh mắt nhìn Mộc Diệp để cô ta chú ý đến cách dùng từ của mình.
Mộc Diệp hung hăng trừng mắt nhìn Mộc Mai, giẫm lên đôi giày cao gót hơn mười phân bước lên lầu.
Mộc Mai lại thờ ơ như không, cầm lấy trái cây ở trên bàn lên tiếp tục ăn, hoàn toàn không quan tâm đến Tô Ngọc Vân đang đứng bên cạnh với vẻ mặt rất khó coi.
Còn Cố Văn và Mộc Đoàn đang đánh cờ bên ngoài, biết rằng trời đã muộn, cũng dừng ván cờ trên tay.
“Không ngờ cậu nhỏ tuổi lại hiểu sâu sắc về đánh cờ như vậy, có thể thấy được khả năng của cậu
thật phi thường” Mộc Đoàn không khỏi khen ngợi Cổ Văn.
"Ông Mộc khen trật rồi, chẳng qua là lúc nhỏ thích chơi cờ, cho nên mới biết được chút ít.” Cổ Đình Thảm trả lời Mộc Đoàn, giọng nói không hề có chút kiêu ngạo.
Mộc Đoàn vô cùng hài lòng: "Thật là khiêm tốn, được rồi, trời cũng đã tối rồi, không thì hôm nay ở lại
đây đi."
“Không cần đâu, tôi lập tức trở về.” Anh không thích ngủ lại bên ngoài, cũng không thích tiếp xúc quá nhiều với người nhà họ Mộc.
"Nếu đã như vậy thì tôi cũng không tiện giữ lại lâu hơn được nữa, sau này Mộc Mại nhờ cậu chăm sóc nhiều hơn." Mộc Đoàn không khỏi thở dài một hơi.
Bây giờ Mộc Mai vẫn không có thực quyền, cũng không có thu nhập chính thức, ở bên cạnh Cổ Văn cũng xem như là cả đời này không cần lo cơm áo gạo tiền nữa rồi.
Cố Văn với Mộc Đoàn vào trong phòng, liền thấy chỉ có Mộc Mai đang ngồi một mình trên ghế số pha xem TV, Mộc Mai thấy hai người họ bước vào liền đứng dậy: "Ông nội, Văn, hai người chơi cờ xong rồi à?"
“Ừm, buồn ngủ chưa? Để anh kêu Ngôn Bảo đến đón chúng ta” Cố Văn nhìn về phía Mộc Mai, ở giữa hai chân mày lộ ra vẻ lo lắng.
“Quả thật là có một chút.” Nói xong Mộc Mai không khỏi ngáp một cái, cả ngày cô đều ở đây đối phó với hai mẹ con kia, cả thể xác lẫn tinh thần đều trở nên kiệt quệ.
Cố Văn cười một cách cưng chiều, anh bây giờ ngồi ở xe lăn không đứng lên được, nếu có thể đứng dậy, anh hy vọng mình có thể giơ tay lên chạm vào tóc người phụ nữ này.
Khoảng chừng hai mươi phút sau, Ngôn Bảo liền lấy xe chạy đến trước cổng.
Mộc Đoàn là người duy nhất trong nhà ra tiễn: "Mai .." Ngay khi cả hai người chuẩn bị lên xe, Mộc Đoàn ở sau lưng liền gọi Mộc Mai lại.
Sắc mặt Mộc Mai lộ ra một chút kinh ngạc: "Ông nội, còn có chuyện gì không ông?"
"Lần sau đến bệnh viện, thay ông gửi lời hỏi thăm đến mẹ cháu nhé"
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!