Sau đó lại tán gẫu vài chuyện đơn giản, đợi đến khi Thẩm Ngân Tinh ăn hết số táo trong tay, Lai Dĩnh cũng vừa lúc đến nhắc họ chuẩn bị ăn tối.
Nuốt xuống bụng một quả táo to như thế, Thẩm Ngân Tinh không thể ăn thêm chút gì nữa.
Nhưng chờ lâu vậy rồi, đã hứa là sẽ cùng ăn tối với bà cụ thì sao có thể không ăn được.
Trước khi ngồi xuống, Bạc Hàn Xuyên kéo ghế cho cô, cô khẽ nói cảm ơn rồi ngồi vào. Bạc Hàn Xuyên lại hơi đẩy ghế về trước, Thẩm Ngân Tinh khom người ngồi xuống, hai người phối hợp cực kỳ ăn ý, vị trí vừa chuẩn xác.
Sau đó, Bạc Hàn Xuyên ngồi xuống bên cạnh Thẩm Ngân Tinh.
Bà Bạc ngồi đối diện, vô cùng mãn nguyện nhìn hai người.
Dường như Lai Dĩnh luôn dính chặt với bà cụ, ngay cả khi dùng bữa cũng luôn đợi ở một bên.
Cho dù dạ dày đã chứa nhiều đồ ăn nhưng Thẩm Ngân Tinh vẫn cầm dao nĩa bắt đầu ăn.
Ghế vẫn chưa ngồi hết, hai vai bằng phẳng tự nhiên, sống lưng cực kì thẳng, cắm hơi hóp lại, lông mi dài rũ xuống, từ tư thế thẳng người đến khom người nhìn đồ ăn trong dĩa, ngay cả động tác nhai nuốt đều thể hiện gia giáo và tổ chất tốt đẹp của cô trong vô thức.
Lai Dĩnh âm thầm gật đầu, nhìn bà một cái, vẻ hài lòng trong mắt lại càng
sâu.
Ăn cơm xong, ngồi thêm một lúc, sắc trời bên ngoài đã tối, Thẩm Ngân Tinh không thể ở lâu, cuối cùng đứng dậy chào tạm biệt.
Bạc Hàn Xuyên đứng dậy theo cô, người hầu nhanh chóng mang áo vest của anh sang.
"Tôi tiễn em."
Chất giọng trầm thấp nhàn nhạt của anh nghe có vẻ là một câu rất đơn thuần nhưng lại toát lên ý tứ không cho phép từ chối rất lớn.
Thẩm Ngân Tinh không từ chối.
Hai người ra khỏi cửa, đi theo con đường mòn cũ.
"Khi nào em xuất viện?" Giọng nói trầm thấp của Bạc Hàn Xuyên vang lên trên đỉnh đầu cô.
"Ngày kia."
Bạc Hàn Xuyên im lặng một lúc, sau đó lại nói:
"Mấy ngày tới tôi sẽ rất bận."
Thẩm Ngân Tinh bước qua cổng, xoay người lại nhìn anh.
"Một mình tôi cũng được."
Cô hiểu được ý tứ trong lời nói của anh.
Tuy nói như thế nhưng ngày xuất viện đó, Bạc Hàn Xuyên vẫn đến.
Đối với người bình thường mà nói thì thời tiết hôm xuất viện không tính là tốt.
Sắc trời âm u, một tầng mưa xuân lất phất bay.
Mưa giống như sợi tơ, vừa nhẹ vừa mảnh, không có tiếng rào rào, lại càng giống như là một đám sương mù bao phủ cả một Bình Thành rộng lớn.
Thẩm Ngân Tinh thích mưa, có rất nhiều lý do nhưng lại không biết cách lý giải ra.
Nhưng lúc đứng ở cửa bệnh viện, cô ngước nhìn thân ảnh cao lớn rắn rỏi nấp dưới tán ô trong mưa bụi mờ mịt, trong lòng lại mông lung bổ sung thêm một lý do rõ ràng nữa.
Mưa phùn rả rích chảy theo từng đường nét trên thân xe, chiếc xe màu đen đó lộ vẻ thâm trầm và tôn quý trong màn mưa mịt mù.
Bạc Hàn Xuyên cầm ô hờ hững đứng bên thân xe, vóc người cao gầy, nhìn từ xa cũng biết rõ từng đường nét ngũ quan hoàn mỹ, tuấn tú, ưu nhã của anh.
Dáng người cùng khí chất cao quý bẩm sinh luôn mang nét lạnh lùng, cô độc và cao ngạo, vô hình toát ra sức áp bức cực lớn.
"Cô Thẩm, ô."
Du Văn cung kính đưa ô cho cô, Thẩm Ngân Tinh hồi thần, duỗi tay ra nhận.
Cô nàng chân, cầm ô, vóc người mảnh khảnh chậm rãi hòa vào màn mưa bụi.
Bộ đồ vest quý giá được đặt may thủ công trên người Bạc Hàn Xuyên được là phẳng phiu không có chút nếp nhăn, con ngươi đen láy sâu hun hút dán chặt lên bóng ảnh của người phụ nữ chậm rãi đi về phía anh, môi mỏng ôn nhu nhếch thành một đường cong.
Thẩm Ngân Tinh đứng im trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt.
"Anh không cần đến, tôi biết anh rất bận."
"Không có chuyện gì quan trọng hơn em."
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!