Có người không nhịn được: "Nếu cô Thẩm Ngân Tinh không phải người trong giới, vậy thì nhà sản xuất Lâm dựa vào cái gì lại muốn ép người ta lên sân khấu chứ? Cũng may người ta chơi đàn tốt, nếu như chơi không tốt, có phải anh lại mượn thân phận của người làm âm nhạc chỉ bảo người ta hai câu không?"
Lâm Đình Nghị ngạo mạn cười khẩy: "Chỉ bảo vẫn chưa bàn tới, nhưng thân là người làm âm nhạc, nếu xảy ra sai lầm gì, chỉ bảo một chút cũng không phải chuyện nực cười gì. Cô Thẩm Ngân Tinh chơi đàn rất tốt, cô Thẩm Tư Duệ chơi đàn cũng không tệ. Điều đáng tiếc nhất là cô Thẩm Ngân Tinh không trong giới, sức ảnh hưởng trên chương trình cũng không lớn..."
Mọi người rốt cuộc đã nhìn ra, Lâm Đình Nghị này là đang bảo vệ Thẩm Tư Duệ!"
"Anh..."
"Đừng nói nữa, nhà chế tác Lâm chính là người nhận được lời mời tham gia Liên hoan âm nhạc Lavinia ở nước M..."
"Đúng vậy, còn cùng ban nhạc nổi tiếng nhất nước ngoài đi lưu diễn khắp thế giới..."
"Để anh ta chỉ bảo một hai câu, thực ra cũng là chuyện tốt..."
"..."
"Vậy chẳng phải Thẩm Ngân Tinh là quá uất ức rồi?! Cuộc thi piano năm đó..."
Thẩm Ngân Tinh chớp mắt, dường như không chút để tâm đến chuyện này.
Cô chỉ thản nhiên nói một câu: "Kỹ năng không bằng người khác, nhờ vào may mắn."
Câu nói vừa phát ra, mọi người im lặng một lát, sau đó lại cười lên.
Xem thái độ đó của Thẩm Ngân Tinh thì câu nói này dường như là nói chính mình!
Nhưng tám chữ này, mọi người đều hiểu rõ, đặt lên trên người nào đó tối nay, lại không thể phù hợp hơn.
Mà hành động của Lâm Đình Nghị, chỉ là đang cho cô ta một bậc thang bước xuống mà thôi!
Bây giờ Thẩm Ngân Tinh là chuyện cười sao?
Không phải!
Chuyện cười thật sự, là người rõ ràng kỹ năng không bằng người ta, ngược lại lại nhận được sự đãi ngộ tốt.
Khóe môi Thẩm Ngân Tinh mang theo ý cười, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn độc nhất vô nhị, đôi mắt sao sáng ngời, đuôi ngựa ở phía sau khẽ đung đưa, cô nghiêng đầu nhìn Thẩm Tư Duệ.
"Về chuyện cuộc thi đàn piano năm đó, là ai muốn hại tôi, bây giờ tôi đang điều tra..."
Thẩm Tư Duệ bỗng siết chặt chiếc váy, sắc mặt hơi trắng bệch, cúi đầu, không dám ngẩng lên nhìn ánh mắt Thẩm Ngân Tinh.
Thẩm Ngân Tinh thu ánh mắt lại, sau đó lại nói: "Hôm nay là tiệc mừng thọ của ông cụ Bùi, là sân nhà của ông cụ, việc riêng của tôi, không nhất định phải nói ra ở đây. Lần nữa chúc ông sống thật lâu!"
"Được! Được! Có tâm!"
Bởi vì hành động của Lâm Đình Nghị mà sắc mặt của ông cụ Bùi đã tối sầm xuống, nhưng có rất đông khách khứa ở đây, ông ấy vẫn phải giữ chút thể diện cho người ta.
Chỉ trách trẻ tuổi không hiểu chuyện!
Nghe thấy Thẩm Ngân Tinh nói, trong con ngươi lúc nhìn cô tràn đầy yêu thích.
Thẩm Ngân Tinh khẽ gật đầu, vẻ mặt vô thường giơ chân muốn bước xuống sân khấu.
"Cô đây xin dừng bước!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!