Sáng hôm sau, Tống Vu Quân mơ hồ mở mắt, ánh nắng mặt trời chiếu rọi vào trong phòng làm cho nhiệt độ cũng bắt đầu tăng lên.
Mệt mỏi ngồi dậy, tấm lưng to lớn của Tống Vu Quân đã thấm đẫm mồ hôi vì nóng.
Đôi mắt mơ hồ nhìn về phía xa xăm của căn biệt thự.
Đây sẽ là nơi mà Tống Vu Quân sống sao? Cạch! Chưa kịp định hình lại thì cửa đã bị quản gia già mở ra, dáng vẻ của bà ta tuy già nua nhưng vẫn giữ được khí chất khiến cho người khác phải e dè.
Bà ta chầm chậm đi tới bên cạnh Tống Vu Quân rồi nói.
“Hôm nay cho cậu nghỉ một bữa, tôi có chuyện muốn nói với cậu.
”
“Chuyện gì? Tôi có chuyện gì cần phải biết?”
Tống Vu Quân có chút hoài nghi, Tống Hùng Anh lại sai bà ta tới moi móc thông tin gì từ anh sao? Quản gia già thở dài một cái, sau đó kiếm một chỗ sạch sẽ để ngôi.
Bà ta tính đưa tay lên sờ vào khuôn mặt điển trai của Tống Vu Quân, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó nên cánh tay khựng giữa không trung rồi mau chóng bị thu lại.
Hằng giọng một chút, bà ta bắt đầu nói.
“Cậu không muốn biết vì sao mẹ của cậu kiên quyết giữ họ Tống mà không cho cậu theo họ của mình không?”
“Bà biết gì về mẹ tôi? Mau nói cho tôi biết đi.
”
Tống Vu Quân bị mẹ vứt bỏ từ nhỏ, cho nên ký ức về mẹ rất mờ nhạt trong tâm trí của anh ta.
Vốn dĩ anh rất muốn lấy thông tin của mẹ từ bà ngoại, nhưng khi vừa nhắc tới liên bị bà ngoại phớt lờ không muốn trả lời.
Bây giờ bà ngoại cũng đã qua đời, anh ta lại chẳng biết chút gì về mẹ mình cả.
Khi nghe quản gia đề cập tới mẹ mình, Tống Vu Quân thật sự rất phấn khích.
“Tôi sẽ nói, nhưng cậu đừng hy vọng quá nhiều.
Hầu như mọi lời đồn đoán về mẹ cậu đều đúng.
”
Một buổi sáng đẹp trời cách đây hơn hai mươi năm, trong căn biệt thự rộng lớn vang lên âm thanh đổ vỡ của chén bán.
Ngay cả chiếc bình cổ cao hai mét cũng bị vỡ tan tành.
Dưới sàn có rất nhiều mảnh vỡ tung tóe.
Căn phòng trở nên lộn xộn càng ồn ào hơn bởi tiếng thét của một người phụ nữ.
“CÚT! CON TIỆN NHÂN KHÔNG BIẾT XẤU HỔ NÀY MAU CÚT CHO KHUẤT MẮT TAO”
Kiều Vĩnh Thụy như con hổ điên cuồng đập phá căn phòng, bà ta cầm cây gậy sắt đập nát từng món đồ cổ có trị giá lên tới hàng trăm, hàng vạn tệ.
Ánh mắt hằn rõ tia sát khí và thù hận nhìn người phụ nữ đang co người núp vào một góc phòng.
Sự yếu đuối đáng thương từ người phụ nữ đó càng đốt cháy lên ngọn lửa tức giận và căm thù trong lòng Kiêu Vĩnh Thụy.
“Phu nhân bình tĩnh lại đi, tôi xin bà, xin bà hãy dừng tay lại.
”
Bà quản gia lập tức ôm chặt lấy Kiêu Vĩnh Thụy, miệng còn không ngừng gào thét van xin.
Nhìn dòng máu đỏ tươi đang rỉ ra từ lòng bàn tay của phu nhân mà bà ta không thể không ngăn cản.
Phu nhân vì quá tức giận nên đã mất kiểm soát, đập phá đồ đạc tới mức tự làm bản thân bị thương cũng không biết.
“Bình tĩnh? Bà kêu tôi phải bình tĩnh như nào? Người chồng hết mực yêu chiều tôi lại để cho một con ở leo lên giường, bây giờ nó còn vác cái bụng bầu tới ăn vạ tôi.
Kiêu Vĩnh Thụy tôi chưa bóp chết nó là còn nhân từ đấy.
”
Dừng lại một chút, Kiêu Vĩnh Thụy mang theo vẻ mặt đằng đằng sát khí bước tới chỗ ngồi của Phương Kim Chi, nhẹ nhàng nâng cầm của ả lên rồi bóp chặt.
“Mày tính dùng vẻ mặt có chút ít nhan sắc này câu dẫn chồng của bà à? Đừng nghĩ rằng tao không có ở nhà thì mày có thể leo lên giường của chồng tao ngủ, giờ lại mang cái bụng bầu đến ăn vạ, nghĩ răng chồng tao sẽ cưới mày làm vợ lẽ sao? Mày đang ảo tưởng à? Vừa nói dứt câu, Kiều Vĩnh Thụy liên tát mạnh vào khuôn mặt xanh sao của Phương Kim Chi.
Tiếng bốp bốp giòn tan vang lên trong không gian yên tĩnh.
Tất cả người hầu đều có mặt ở đó để chứng kiến nhưng không một ai dám thở mạnh.
Bà chủ đang dạy dỗ thì có mười lá gan cũng không dám hé răng nửa lời.
Tiếng bước chân dồn dập vội vã cắt ngang sự yên lặng đáng sợ này.
Sau khi biết chuyện Tống Hùng Anh liên hủy bỏ cuộc họp quan trọng với đối tác, từ sân bay chạy thẳng về nhà.
Nhìn thấy căn biệt thự như một bãi chiến trường khủng khiếp, Tống Hùng Anh đã biết cơn giận của vợ mình đã lên tới đỉnh điểm rồi.
“Có chuyện gì vậy em? Sao lại ra nông nỗi này?”
Chát! Kiêu Vĩnh Thụy không kìm lòng được vung tay đánh Tống Hùng Anh, sau khi thấy chồng thì ánh mắt kiên định đáng sợ của bà ấy mau chóng được phủ một tầng sương mờ.
Đôi mắt ngập nước đang chực chờ rơi ra ngoài.
Kiêu Vĩnh Thụy cố gắng bình tĩnh để nói với chồng.
“Có người mang con của anh tới ăn vạ tôi kìa, anh xử lý đàng hoàng cho tôi xem, bằng không tôi sẽ không để yên cho các người đâu.
”
Nói xong, Kiêu Vĩnh Thụy ngôi xuống chiếc ghế bành lớn chìa tay ra cho người hầu băng bó, vết cắt sắc nhọn đâm xuyên qua bàn tay mảnh khảnh trắng nõn của bà.
Nhìn vết thương đang rỉ máu mà trong lòng Tống Hùng Anh càng căm hận bản thân bấy nhiêu.
Ông quay sang nhìn vợ, rồi nhìn Phương Kim Chi đang run sợ ở dưới đất.
Trầm ngâm một lúc, ông đã có quyết định.
“Cái thai đó, đem phá đi.
”
Lời nói lạnh nhạt như nhát dao cứa vào lồng ngực Phương Kim Chi, đây là bào thai mà bà ta vất vả lắm mới có được.
Nó là thứ sẽ giúp bà ta một bước lên mây, cho dù không làm chính thất thì làm vợ lẽ bà ta cũng chấp nhận.
Bà ta muốn có cuộc sống vương giả, có người hầu kẻ hạ cơm bưng nước rót, chứ cuộc sống bần hàn khổ cực này bà ta chịu không nổi nữa rồi.
Phương Kim Chi nước mắt giàn giụa ôm bụng bò tới ôm chân Tống Hùng Anh, miệng không ngừng van xin nài nỉ, kế hoạch của bà ta sắp hoàn thành rồi, không thể nào bỏ dở được.
“Ông chủ! Tôi xin ông, đây là con của ông mà, tại sao ông nỡ vứt bỏ đứa nhỏ, nó đâu có tội tình gì đâu.
Tôi cầu xin ông, xin ông hãy tha mạng cho nó.
”
Chưa dừng lại ở đó, Phương Kim Chỉ còn lết tới chân Kiêu Vĩnh Thụy, vứt hết tôn nghiêm quỳ xuống hôn chân bà ta hòng muốn bà ta đổi ý, nhưng thứ nhận lại là một cú đá.
Phương Kim Chỉ lăn lộn dưới sàn, gương mặt cũng bị cứa vài đường đến mức bật máu.
“Ông chủ, bà chủ.
Dù gì đây cũng là giọt máu của Tống gia, tôi xin hai người đừng tước đi mạng sống của nó.
Vừa hay bà cả chưa sinh được cho ông một đứa con, nếu ông bà muốn thì sau khi sinh xong tôi sẽ giao nó lại cho ông bà, và tôi sẽ ra đi.
”
Hết cách rồi, Phương Kim Chi chỉ còn nước dùng kế hoạch cuối cùng này thôi.
Chỉ cần đứa nhỏ này được chấp nhận thì chắc chắn bà ta sẽ không phải chịu thiệt thòi.
Tuy không đường đường chính chính nhựng có còn hơn không.
Nghe vậy Kiều Vĩnh Thụy chậm rãi đứng dậy tiến về phía Phương Kim Chỉ, mặc cho biết bao nhiêu người ngăn cả, bà ta hất tay người hầu ngã nhào xuống đất rồi nâng mặt Phương Kim Chi, khóe môi nhếch lên cười nhạt.
“Làm đủ mọi cách để leo lên giường của chồng tao rồi bây giờ muốn tao nuôi con của mày? Mày cho rằng không ai biết đây là kế hoạch của mày à? Từ chuyện bỏ thuốc chồng tao rồi tự biên tự diễn mọi chuyện, mày nghĩ camera trong này đều là mô hình?”
Nghe tới đây sắc mặt của Phương Kim Chi trắng bệnh không còn giọt máu, bên ngoài có gắn camera đã đành, ngay cả phòng ngủ của hai người cũng gắn? Không riêng gì Phương Kim Chi, Tống Hùng Anh cũng bất ngờ không kém, ông quay sang hỏi vợ mình.
“Tại sao em lại gắn camera trong phòng ngủ?”
“Dạo này em hay bị mất vài món trang sức đắt tiền nên lắp camera để tìm thủ phạm, ai ngờ chưa bắt được ăn trộm thì đã bắt được tên ăn vụng trong nhà.
Em cũng vừa nhớ ra nên mới cho người kiểm tra lại, bằng chứng rành rành đây nè”
Kiêu Vĩnh Thụy bóp chặt miệng của Phương Kim Chị, ánh mắt hung ác nhìn chăm chăm vào ả, hận không thể mổ bụng phanh thây con tiện tì này ra.
Ngưng lại một chút, Kiều Vĩnh Thụy lên tiếng.
“Muốn tao không giết đứa trẻ này cũng được, tao sẽ làm phước tích đức cho con của tao.
Mày và đứa trẻ này mau cuốn gói cút khỏi tâm mắt của tao và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tao một lần nào nữa.
Lần đầu có thể tha thứ, nhưng lần thứ hai gặp lại tao không chắc hai mẹ con mày còn thở trên đời này đâu.
”
“Nhưng…nó là con của ông chủ, bà có thể cho nó mang họ của ông ấy được không? Coi như là thỉnh cầu cuối cùng tôi xin bà.
”
Chưa kịp để Kiều Vĩnh Thụy lên tiếng, Tống Hùng Anh đã cắt ngang lời của ả.
“Cho dù có mang họ Tống thì cả đời tôi cũng không nhận đứa con này, thế nên đừng nghĩ rằng chỉ cần một cái họ là có thể dành quyền thừa kế.
Và tôi cũng sẽ không chu cấp bất kì điều gì cho đứa nhỏ.
”
Kiêu Vĩnh Thụy quan sát từng chi tiết biến đổi trên khuôn mặt của Phương Kim Chi.
Từ vui mừng khi con được nhận họ cho tới thất vọng, sợ sệt khi không được chu cấp.
Bà ta khẽ cười rồi ra lệnh.
“NGƯỜI ĐÂU! NÉM CON Ả NÀY RA ĐƯỜNG CHO TAO”
Tống Vu Quân ngồi thừ người ở trước cửa, khuôn mặt đờ đẫn nhìn về phía xa xăm.
Trong đầu vẫn còn văng vẳng lời kể của quản gia.
Hóa ra là vậy, điều mà mọi người nói về mẹ quả thật không sai.
Cho tới bây giờ mẹ vẫn không có ý định liên lạc với anh ta.
Phương Kim Chi, mẹ của Tống Vu Quân đã vứt bỏ anh ta để đi theo một người đàn ông khác.
Quản gia già trước khi có để lời cho Tống Vu Quân một lời nhắn, đây có lẽ là điều mà cả đời anh ta không thể nào quên được, bà ta nói.
“Tất cả chỉ mới là khởi đầu, muốn tồn tại ở cái nhà này cần phải mưu mô và tỉnh táo.
Bằng không có ngày chết không tìm thấy xác.
”.