Hàn Nhi nghe thế thì vui vẻ chạy lon ton phía sau lưng Tống Vu Quân, nụ cười rạng rỡ cũng dân dân xuất hiện sau vẻ mặt ủ rũ ban nãy.
Đôi mắt to tròn vẫn còn hơi sưng vì trận khóc ban nãy, nhưng mà không sao.
Chỉ cần giải quyết được vấn đề trước mắt thì Hàn Nhi không cân phải lo lắng gì nữa rồi.
Một nam một nữ lắng lặng cùng nhau bước ra khỏi cổng của căn biệt thự khổng lồ, trước mặt có một chiếc siêu xe đang đứng chờ ở cổng chính.
Hàn Nhi có chút ngập ngừng khi nhìn thấy chiếc xe sang trọng như vậy, cả đời này cô chưa từng được nhìn thấy chiếc xe xịn sò như thế chứ đừng nói tới việc được ngồi lên đó.
Nhìn thấy dáng vẻ không thoải mái của Hàn Nhi, Tống Vu Quân cũng hiểu được đôi chút vấn đề.
Anh gõ cửa kính ba lần ra hiệu cho tài xế hạ kính xe xuống, sau đó lạnh lùng lên tiếng.
“Hôm nay tôi sẽ tự mình lái, anh tránh ra chỗ khác đi”
Mệnh lệnh của chủ nhân đã ban không lẽ đám đầy tớ lại dám cãi? Tên vệ sĩ mặc áo đen vội vàng mở cửa xe bước xuống nhường lại vị trí lái cho Tống Vu Quân, vừa hay hẳn ta nhìn thấy dáng vẻ rụt rè của Hàn Nhi đứng bên cạnh cũng lờ mờ đoán ra được phần nào lý do.
Tống Vu Quân không vội vàng ngồi vào trong xe mà dẫn Hàn Nhi vòng qua phía ghế phụ lái bên cạnh, nhẹ nhàng mở cửa xe cho cô ngồi vào sau đó mới trở về vị trí của mình.
Hành động chăm sóc ân cần như thế khiến cho Hàn Nhi càng ngại ngùng hơn khi phải đôi diện với hàng ngàn con mắt tò mò đã chĩa về phía mình.
Tống Vu Quân ngồi vào trong xe sau đó nâng cửa kính lên hòng không cho bất kì ai nhìn thấy việc gì đang xảy ra bên trong xe, kính cửa được lắp đặt là loại kính khá đặc biệt.
Người ngồi bên trong có thể thấy mọi việc xảy ra bên ngoài, còn người bên ngoài chỉ nhìn thấy một mảng màu đen kịt bên trong xe mà thôi.
Tất cả hành động đáng mờ ám của hai người đều được một cặp mắt tinh tường ghi lại toàn bộ, Hoàng Sơn lấp ló sau bụi cây lớn nhìn chằm chằm vào Hàn Nhi từ khi ra khỏi biệt thự cho tới khi ngồi yên vị bên trong xe lớn.
Nắm tay của anh ta vô thức nắm chặt lại thành nắm đấm, cảm giác ganh ty đang dần dẫn hình thành trong tiềm thức của anh ta.
Hàn Nhi ngồi trong xe lúng túng không biết phải cài dây an toàn như thế nào mới đúng cách, nhìn thao tác vụng về như con mèo nhỏ khiến cho Tống Vu Quân phải bật cười, anh đành nhướng người về phía cô, nhẹ nhàng kéo dây an toàn và chỉnh lại cho hoàn chỉnh.
Khoảng cách của hai người chỉ cách nhau có vài xăng ti mét lại còn mặt đối mặt với nhau nữa.
Hàn Nhi không kìm lòng được mà nhớ lại nụ hôn phớt của Tống Vu Quân nên gương mặt cũng vô thức đỏ ửng lên, hai mắt nhắm tịt lại, căng thẳng tới nỗi không dám thở mạnh.
Tống Vu Quân phì cười một cái sau đó gõ nhẹ vào trán của Hàn Nhi, yêu chiều nói.
“Suốt ngày chỉ suy nghĩ linh tinh là giỏi, đừng có tưởng tôi không biết em đang suy nghĩ điều gì nhé”
Hàn Nhi cảm thấy bản thân bị bắt bài liền gãi đầu cười hê hề như một đứa ngốc, trước mặt Tống Vu Quân cô dường như biến thành một đứa trẻ chưa lớn, không ngần ngại mà bày ra bộ dạng có chút trẻ con của mình.
Tống Vu Quân lấy bên góc ra một ly trà sữa lớn, nhẹ nhàng đưa qua cho cô rồi nói.
“Nghe bảo trà sữa của hãng này đang bán rất chạy, hương vị cũng rất ngon nên tiện tay mua cho em một ly, em uống thử xem có vừa miệng hay không?”
“Vâng ạ!”
Hàn Nhi vui vẻ đưa hai tay ra đón lấy ly trà sữa siêu to khổng lồ từ Tống Vu Quân, vui vẻ hút một hơi thật dài rôi khen nức nở.
“Ngon quá cậu chủ ơi! Em rất thích hương vị này”
Tống Vu Quân khẽ cười, sau đó nhẹ nhàng xoa đầu Hàn Nhi, nói ra một câu nói mà trước nay chưa từng có trong quy định của anh, anh nói.
“Thích thì tốt, tôi sẽ mua lại toàn bộ thương hiệu để pha chế cho một mình em, uống khi nào chán thì thôi”.