Hàn Nhi ngồi chờ trong xe lâu tới mức ăn gần hết mớ bim bim khổng lồ mà Tống Vu Quân mua cho.
Nhìn thấy cậu chủ vừa bước vào trong xe Hàn Nhi liền hóa thành con mèo nhỏ nũng nịu, ân cần hỏi thăm rồi còn đưa tay lên trán lau đi vài giọt mồ hôi đang chảy lấm tấm trên trán.
Giọng nói nhẹ nhàng êm đềm.
“Cậu chủ có mệt không ạ? Chắc phải xếp hàng đông lắm mới mua được.
Cậu vất vả quá rồi”
Nhìn thấy nụ cười nhoẻn xinh đẹp của Hàn Nhi khiến cho mọi buồn bực vừa rồi đều tan thành mây khói, tuy rằng có chút khó chịu với sự làm phiền của ai kia, nhưng hiện tại tâm trạng đã khá hơn rất nhiều rồi.
Tống Vu Quân chỉ gật đầu một cái tỏ vẻ đồng ý, sau đó vội vàng khởi động xe, xoay vô lăng rồi nhanh chóng tiến về Tống thi.
“Lát nữa em theo tôi lên trên nghe không?”
Giọng nói của Tống Vu Quân có chút gấp gáp khiến cho Hàn Nhi hơi hoang mang nhẹ, cô nghiêng đầu sang một bên ngây thơ hỏi.
“Để làm gì ạ? Không lẽ cậu cần một người dọn phòng hay sao?”
“Hiện tại tôi không có thời gian đưa em về Tổng gia, em ngoan ngoãn ở trên phòng chơi một chút, chờ tôi họp xong sẽ chở em về, nghe chưa?”
Tống Vu Quân một tay quay vô lăng, tay còn lại vội vàng cầm ly cà phê lên uống một ngụm cho tỉnh táo.
Thường thì giờ này Tống Vu Quân sẽ bị cơn buồn ngủ làm cho nặng trĩu hai mắt, nếu không uống thì chắc chắn sẽ không trụ nổi đâu.
Hàn Nhi thấy dáng vẻ mệt mỏi của Tống Vu Quân thì cũng không muốn hỏi nhiều, trước mắt chỉ ngoan ngoãn nghe lời rồi uống ngụm trà sữa béo béo mà Tống Vu Quân vừa mua cho cô.
Hàn Nhi hút một hơi rồi ngạc nhiên nhìn ly nước Kì lạ thật, cùng một thương hiệu, cùng một loại trà mà tại sao bây giờ lại uống khác hơn lúc nãy rất nhiều.
Không lẽ vì người mình yêu mưa nên cái gì cũng trở nên ngon bất ngờ nhỉ? Nghĩ tới đây Hàn Nhi vui vẻ cười híp mắt lại, tận hưởng vị ngọt béo của trà sữa đang ngập tràn trong khoang miệng.
Thông qua kính xe Tống Vu Quân có thể nhìn thấy được vẻ mặt thỏa mãn đây vui vẻ của Hàn Nhi.
Khóe môi không nhịn được mà bất giác cong lên thành hình bán nguyệt, lộ ra nụ cười quyến rũ mê người.
xk* Một góc khác của Tống gia.
Hoàng Sơn ở một bên đang mải mê chẻ củi, sau đó phải gánh nước tưới cho cây hoa hồng trong vườn.
Bình thường việc này sẽ do anh †a và Hàn Nhi cùng nhau làm.
Anh ta chẻ củi còn cô thì tưới nước.
Tần suất công việc làm cùng nhau khá là dày đặc nên Hoàng Sơn cũng dần dần cảm nhận được sự thân thuộc của Hàn Nhi bên cạnh mình, bây giờ phải tự mình làm tất cả mọi chuyện, anh ta có chút không quen.
Cơ thể rắn chắc cùng với làn da màu đồng lộ rõ ra dưới ánh nắng dịu nhẹ, mồ hôi trên người Hoàng Sơn cũng tí tách rơi xuống, chảy dài đến mọi ngóc ngách của cơ bụng.
Tuy phải liên tục làm việc không ngơi nghỉ, nhưng trong đầu của anh ta bây giờ chỉ có hình bóng của Hàn Nhi mà thôi.
Nụ cười của cô tươi như ánh mặt trời, giọng nói mềm mại dịu nhẹ êm đềm như suối.
Nhan sắc lại sắc sảo tới rung động lòng người.
Hoàng Sơn không biết từ lúc nào, anh ta đã mê mệt Hàn Nhi tới mức độ này.
Chỉ là không gặp nhau có một chút thôi mà nỗi nhớ da diết không thể tả được.
.