Cơ mà có lẽ cô gái nhỏ của anh có chút không thoải mái, thôi thì đành phải xài chiêu cuối vậy.
Nghĩ tới đây, Tống Vu Quân khẽ cười sau đó giả bộ lộ ra vẻ mặt lo lắng rồi nói.
“Em có chắc là em muốn ở đây chứ? Bên ngoài trời đang rất nóng, anh đi rồi thì điều hòa trong xe cũng tắt theo, em sẽ bị nướng chín như con mực một nẵng.
Vả lại, cuộc họp lần này có vẻ rất căng thẳng, em có thể ngồi yên đây chờ anh trong vài tiếng đồng hồ sao?”
Tống Vu Quân không ngần ngại đánh vào tâm lý ham vui của Hàn Nhi, một người hiếu động thích khám phá như cô mà lại chịu ngồi yên một chỗ trong thời gian dài hay sao? Mà cũng không phải Tống Vu Quân cố tình lừa gạt Hàn Nhi, anh chỉ nói sự thật thôi mà.
Có bao giờ anh tới công ty có hai tiếng rồi quay về nhà luôn đâu.
Vừa dứt câu anh liền nhìn thấy vẻ mặt đắn đo suy nghĩ đang hiện rõ mồn một trên khuôn mặt của Hàn Nhi, cái vẻ mặt ngây thơ cùng với cặp mắt to tròn liếc qua liếc lại như đang suy tính điều gì, bờ môi căng mọng không kiềm chế được mà cắn nát ống hút lớn của trà sữa.
Thật sự Tống Vu Quân đang rất kiềm chế để không bật cười thành tiếng trước điệu bộ cực kì đốn tim của Hàn Nhi.
Phải ráng gồng để không lộ ra vẻ mặt thích thú của mình mới được.
Tống Vu Quân khá nôn nóng khi nhìn kim đồng hồ trên tay đang di chuyển từng chút một, thời gian bắt đầu cuộc đàm phán cũng sắp tới rôi, thế mà Hàn Nhi cứ đắn đo hoài không ra quyết định được.
Tuy có chút gấp gáp nhưng anh không lên tiếng thúc giục Hàn Nhi, làm như thế sẽ càng khiến cho cô trở nên rối ren thêm mà thôi.
Anh vừa đặt một chân ra khỏi xe liên bị Hàn Nhi gọi ngược trở lại, dáng vẻ của cô có chút lúng túng và ngượng ngùng, giọng nói bất giác mềm mại đôi chút, ngước nhìn lên Tống Vu Quân bằng ánh mắt long lanh rồi nhẹ nhàng hỏi.
“Nếu cậu chủ không thấy phiền có thể cho em đi theo được không?”
Đáp lại sự dè đặt của Hàn Nhi là một cái gật đầu đây hào hứng của Tống Vu Quân.
Anh biết chắc răng kế này của mình sẽ hiệu quả rất nhiều.
Thật lòng anh chỉ muốn tốt cho Hàn Nhi mà thôi, không hề có ý định lừa gạt lòng tin của cô đâu.
Tống Vu Quân muốn đem Hàn Nhi lên trên để nghỉ ngơi trong khi anh bắt đầu làm việc.
Như thế sẽ có cảm giác gần với cô hơn một chút.
Tống Vu Quân xuống xe nhưng không đi thẳng lên trên mà vòng qua phía đối diện mở cửa xe cho Hàn Nhi.
Tinh tế đặt một tay chắn ngang cửa đề phòng cô có sơ suất mà đụng phải cửa, sau đó thoải mái cầm tay của Hàn Nhi cùng nhau bước về phía cửa lớn.
Hàn Nhi bây giờ không mang dáng vẻ của một người ở bình thường, hôm nay cô mặc một chiếc váy trắng rất xinh đẹp và thuần khiết, cộng với vẻ đẹp sắc sảo trời ban thì không khác gì tiên nữ giáng trần.
Vừa bước xuống đã thu về biết bao nhiêu ánh mắt trầm trồ ngạc nhiên của người xung quanh, thêm việc sánh đôi cùng Tống Vu Quân bước chân vào Tống thị càng làm cho dư luận được một phen bùng nổ.
Bởi vì trước giờ Tống Vu Quân, tức là cậu chủ của Tống gia chưa bao giờ xuất hiện tin đồn tình ái, càng không bao giờ dẫn một người phụ nữ lạ vào công ty.
Việc này đúng là một tin sốc kinh người.
Cô gái nhỏ tinh mắt nhìn thấy sự chú ý đặc biệt đổ dồn về phía mình, vì thế trước khi xuống xe đã đeo kính đen và khẩu trang rất cẩn thận.
Cũng hên là còn nhanh tay chộp lấy kính râm của Tống Vu Quân đeo vào, nếu không đã bị mọi người nhận ra rồi.
Hàn Nhi là một cô gái biết điều, biết thân biết phận nên không dám nắm tay của Tống Vu Quân, ngay khi hai mu bàn tay vừa chạm vào nhau.
.