Sau khi xác nhận được Tống Vu Quân đã ký vào bản hợp đồng cho chính tay mình soạn thảo, Hạo Nhiên vui vẻ nhìn Tống Vu Quân rồi ôm tập hồ sơ đi mất hút.
Tống Vu Quân thở phào một cái, tận mắt nhìn Hạo Nhiên ngồi vào trong xe hơi, mãi tới khi chiếc xe lăn bánh khuất dạng mới nhìn về hướng khác.
Tống Vu Quân không tin được, trong giới hào môn đầy nguy hiểm này anh ta lại kết bạn được với một người bạn không những tốt mà còn là dân máu mặt trong giới nữa.
Có thể tạm cho rằng con đường mà Tống Vu Quân đang đi rất ít có kẻ nào có thể cản chân anh ta.
“Cậu …cậu chủ! Chúng ta đi thôi.
”
Vĩ Phong ở bên cạnh nhỏ nhẹ lên tiếng, bản thân anh ta còn rất đang khinh thường Tống Vu Quân sẽ không làm được trò trống gì nên hồn, nhưng từ khi nhìn thấy mối quan hệ thân thiết giữa Tống Vu Quân và Nghiêm Hạo Nhiên, thấy được sự dè chừng của nhà họ Tống thì không còn dám coi thường Tống Vu Quân nữa rồi.
Cơ bản là lúc nãy Tống Vu Quân không cho anh ta lại gần hai người họ.
Chỉ một mình Tống Vu Quân và đám người Hạo Nhiên ngồi nói chuyện rôm rả.
Cho dù ngồi cách xa mấy bàn nhưng mắt anh ta không có đui.
Có thể thấy quan hệ giữa họ rất tốt.
Nghiêm Hạo Nhiên không phải là một người dễ gần, hắn là một tên mắt cao hơn đầu, không dễ dàng gì chịu tiếp xúc với người khác.
Vậy mà có thể vui vẻ cười nói với Tống Vu Quân một cách thoải mái.
Điều này mang lại cho Vĩ Phong cảm giác không được ổn cho lắm.
“Không cần! Tôi muốn tự mình đi dạo, cậu về trước đi”
Tống Vu Quân nhìn thấy sự tò mò trong đáy mắt của Vĩ Phong từ lâu rồi.
Đương nhiên Tống Vu Quân cũng không dễ dàng gì thỏa mãn cái sự lắm mồm của Vĩ Phong, với lại hôm nay trời có vẻ mát mẻ, anh ta muốn ra ngoài đi dạo hóng mát một chút.
Một mình lang thang trên phố, lạc lõng giữa dòng người đông đúc, nhìn hướng nào cũng thấy toàn là cặp đôi đất tay nhau đi dạo, không biết trong lòng của Tống Vu Quân có cảm thấy lạc lõng hay không? Đi ngang qua công viên nọ, kí ức về khoảng thời gian vui vẻ của Tống Vu Quân và Trịnh Vỹ Ái bỗng nhiên hiện lên trong đầu, vốn dĩ nghĩ cô ta đơn thuần thánh thiện nên Tống Vu Quân mới hết lòng yêu chiều cô ta, kết quả lại bị cảm cho quả sừng siêu to khổng lồ, thử hỏi có thấy nhục nhã hay không? Mà cũng có phần lỗi của Tống Vu Quân, nếu như từ đầu chịu nghe lời khuyên thì đâu có kết cục thảm thương tới mức này.
Tâm trí vẫn còn chìm trong hồi ức tốt đẹp ngày nào thì đột nhiên có một dòng nước lạnh từ đâu tạt thẳng vào Tống Vu Quân khiến cho anh ta giật mình trở lại thực tại.
Chưa kịp định hình lại thì có tiếng xin lỗi rối rít văng vẳng bên tai.
“Thật sự xin lỗi quý khách, tôi …tôi không có ý.
”
Người con gái trước mặt anh ta đang cúi gằm mặt xuống đất để xin lỗi, trên tay còn cầm một chiếc xô còn ướt.
Đây đích thị là thủ phạm hất nước vào người Tống Vu Quân rồi.
Nhìn bộ dạng ướt át nhơ nhớp của mình, Tống Vu Quân không nhịn được mà chửi vài câu.
“Cô làm ăn cái kiểu gì đấy hả? Ướt hết bộ vest của tôi rồi.
”
Người xưa có câu ướt như chuột lột, đây có lẽ chính là câu nói thích hợp để miêu tả bộ dạng ướt sũng của Tống Vu Quân bây giờ.
Đầu tóc ướt nhẹp, dưới chân đã chảy xuống một vũng nước lớn.
Khuôn mặt nhăn nhó khiến cho Hàn Nhi phải giật mình một cái vì sợ.
“Tôi…tôi…”
“Lắp bắp cái gì.
Bộ đồ này cô tính đền cho tôi như thế nào?”
Thấy Tống Vu Quân lớn tiếng với mình, Hàn Nhi bỗng nhiên sợ sệt rồi rơi nước mắt trong vô thức, toàn thân run rẩy khóc nấc lên.
Cô biết mình xong đời rồi, khi không lại đụng trúng ông lớn làm gì.
Nếu như lúc đó không lười biếng mang nước ra phía sau đổ thì mọi chuyện đâu có như vậy.
Nhưng mà cũng không đúng, trước lúc hất nước cô đã để ý xung quanh là không có ai rồi mà.
Thế người đàn ông này ở đâu chui ra? “Cô đứng như trời trồng ở đó làm gì vậy? Tính không giải quyết vấn đề cho tôi đúng không?”
Tống Vu Quân càng ngày càng mất kiên nhẫn khi thấy Hàn Nhi cứ đứng im ở đó mà khóc thút thít không chịu giải quyết.
Toàn thân anh ta bây giờ đã bốc mùi thum thủm của nhiều loại đồ ăn trộn lẫn vào với nhau rồi.
“Không lẽ…đừng có nói xô nước mà cô vừa hất vào tôi là đồ ăn dư thừa của khách hàng đó chứ?”
Tới bây giờ Tống Vu Quân mới chú ý bản thân đang đứng trước một tiệm đồ ăn lớn, nhìn lại trên bộ vest đắt tiền còn vương vấn vài sợi mì tôm cùng với dăm ba miếng thịt trên người.
Tống Vu Quân bây giờ nhìn có khác gì một bát mì di động hay không? “Tiền…tiền thì bây giờ tôi không có….
tôi…tôi…tôi có thể đền bù bằng cách khác được không ạ?”
“Cách nào?”
Nói xong Hàn Nhi chạy tót vào trong quán, bỏ lại Tống Vu Quân đứng ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.
Không lẽ cô gái này muốn trốn tránh trách nhiệm đúng không? Không thể được.
Lớn đầu rồi chứ đâu phải con nít mới lên ba, đụng chuyện là vắt chân lên cổ chạy trốn? Hôm nay Tống Vu Quân không bắt cô ta chịu trách nhiệm thì không phải là người.
Tống Vu Quân quan sát cửa tiệm một lúc thì thấy có một chiếc ghế đá ở góc khuất, anh bèn lại góc đó ngồi chờ.
Dù gì người ta cũng bảo là sẽ đền bù cho Tống Vu Quân nên anh ta nhất định phải chờ xem cô gái nhỏ kia sẽ đền bù được cái gì.
Hít một hơi thật sâu, đã lâu rồi Tống Vu Quân không được thoải mái tận hưởng không khí trong lành như thế này.
Suốt ngày cắm đầu vào số sách công việc từ sáng sớm tới tận tối mịt mới xong.
Nhìn dòng người qua lại, Tống Vu Quân liên bị thu hút bởi một cặp mẹ con đang đi đường.
Đứa con nít dán chặt người vào cửa kính, đôi mắt si mê nhìn chằm chằm vào con robot trong cửa tiệm, miệng liên tục mè nheo đòi hỏi.
“Con muốn món đồ này, mẹ mau mua cho con đi.
”
“Không được! Mẹ vừa mới mua cho con một món tuần trước rồi, phải chờ sang tháng sau mới được mua tiếp.
”
Người mẹ kiên định nói, tưởng rằng sẽ dập bớt ý nghĩ đua đòi của thằng nhóc con này.
Nhưng đâu có dễ, tụi nó là con nít thì cần gì nói lý lẽ, chỉ cần ăn vạ là xong.
Đứa con trai bỗng nhiên la toáng lên giữa phố, thiếu điều lăn lộn dưới sàn nức nở.
“Con muốn con muốn.
Mẹ mau mua cho con đi, nếu không con sẽ bỏ ăn bữa tối, con sẽ không nhìn mặt mẹ nữa đâu.
Oa oa oa oa.
”
Người mẹ nhìn xung quanh thấy mọi người đang xì xầm bàn tán về hai người họ, lập tức kéo thằng bé đứng dậy định rời đi nhưng thằng bé không chịu, nó càng khóc to hơn nữa tới nỗi người mẹ bất lực đành phải dẫn nó đi mua con robot nó thích thì nó mới chịu ngậm miệng.
Tất cả chỉ là hành động bình thường của người mẹ đối với con trai, nhưng đối với Tống Vu Quân đấy chính là thứ xa xỉ nhất, mắc tiên nhất mà cả đời này chắc anh ta cũng không có được.
Tống Vu Quân thèm khát được sự yêu thương chiều chuộng của mẹ vô cùng.
Lúc nhỏ đi học chỉ biết đứng nhìn bạn bè được mẹ tới đón, nghe bạn bè kể chuyện được mẹ đưa đi chơi vào cuối tuần, được mẹ làm món ngon cho ăn mỗi ngày.
Ngay cả trong mơ, Tống Vu Quân cũng chưa từng được trải qua cảm giác ấm áp thiêng liêng từ mẹ.
Bây giờ con người đổ xô đi kiếm tiền, hơn thua nhau về địa vị trong xã hội mà quên đi cha mẹ của mình.
Họ vốn không bao giờ biết được, Tống Vu Quân có cả tiền tài và địa vị trong tay, nhưng lại không có nổi một bữa cơm gia đình đúng nghĩa với mẹ.
.