Tống Vu Quân quan sát đồng hồ, trong lòng nôn nóng như ai đốt lửa vậy, nhìn từng chiếc kim dây di chuyển chậm chạp mà tâm trạng của anh ta cũng ngày càng xấu theo.
Cô gái nhỏ kia không phải lừa gạt anh chứ? Bản tính nóng nảy vốn có không cho Tống Vu Quân ngôi yên một chỗ được đâu.
Anh chàng liên đứng phắt dậy, chuẩn bị vào trong quán tìm Hàn Nhi.
Vừa bước được vài bước, Tống Vu Quân liên khựng lại vì tiếng la mắng của một người đàn ông.
Ông ta la rất lớn, khiến cho Tống Vu Quân ngôi ở phía bên ngoài cũng nghe rõ mồn một.
“Hàn Rhi, bàn số ba gọi một đĩa vịt quay mà sao cô đưa há cảo cho khách? Bàn mười gọi chân gà hấp tàu xì mà cô đưa cho họ canh xương hãm? Đi làm mà đầu óc cứ để trên mây.
Làm được thì làm, không thì nghỉ đi”
Ông chủ vừa chửi vừa ném khăn lau tay vào mặt Hàn Nhi, công khai sỉ nhục cô trước mặt mọi người rồi quay người bỏ vào trong bếp, bỏ mặc Hàn Nhi đứng bơ vơ giữa cửa tiệm.
Cô gái nhỏ không dám lên tiếng chỉ biết cúi đầu nhận lỗi.
Chờ cho ông chủ đi rồi, Hàn Nhi mới dám ngẩng đầu lên, cô nhìn ra ngoài tiệm như đang tìm kiếm ai đó.
Tống Vu Quân nhìn thấy toàn bộ, nhất là lúc Hàn Nhi nhìn ra bên ngoài, hình như đang tìm kiếm mình thì phải.
Sau khi nhìn thấy chuyện này thì ác cảm đối với Hàn Nhi trong lòng Tống Vu Quân cũng bớt đi được một chút.
Hóa ra không phải là lừa đảo, chỉ là cô ấy bận làm việc mà thôi.
Nhìn gương mặt sợ hãi cùng với đôi vai run bần bật thì Tống Vu Quân đoán chắc là Hàn Nhi rất sợ chủ tiệm.
Ngôi trâm ngâm một lúc, Tống Vu Quân lấy chiếc di động trong túi ra gọi cho Vĩ Phong rồi nói.
“Cuộc họp chiều nay dời về ngày mai đi, tôi có việc gấp chưa thể về được.
”
“Cậu ở đâu vậy cậu chủ, cuộc họp này khá quan trọng, có thể đem lại lợi ích cho cậu đó.
”
Vĩ Phong lên tiếng nhắc nhở Tống Vu Quân như một thói quen, giọng điệu cũng giảm xuống vài phân, không còn cáu gắt như trước nữa.
Cuộc họp này đã được sắp lịch từ hai tháng trước rồi kia mà.
Sao bây giờ nói dời là dời được, cậu ta biết ăn nói sao với đám cổ đông đó đây? “Công việc của tôi tôi tự biết cách xử lý, cậu cứ dời lịch hẹn xuống cho tôi.
”
Tống Vu Quân nhàn nhạt nói, không lẽ bây giờ anh ta phải lên xe về công ty trong bộ dạng “bát mì thừa”
này? Rôi nhân viên trong công ty sẽ nhìn Tống Vu Quân bằng ánh mắt như thế nào? Bộ dạng nhơ nhớp này mà để người khác thấy được thì Tống Vu Quân có đào mười cái lỗ chui xuống cũng không bớt nhục được.
Với lại, anh cũng muốn biết được cô nhân viên bé nhỏ Hàn Nhi kia sẽ đền bù cho anh ta bằng cách nào.
Mặc kệ cho chiếc bụng đang réo lên từng đợt vì đói, Tống Vu Quân kiên quyết ngồi một chỗ không đi đâu cả.
Bộ dạng của Tống Vu Quân lúc này thật khiến cho người qua đường không khỏi bàn tán xôn xao, những lời nói khiếm nhã, vô duyên cũng được Tống Vu Quân nghe một cách trót lọt.
“Không lẽ vừa mới bị người yêu đá, buồn tình nên ngồi chầu chực trước quán ăn của người khác à?”
“Quán xá người ta làm ăn mà nhìn thấy cái bản mặt chù ụ của nó trước quán là thấy hôm nay không làm ăn được gì rồi.
”
“Cái bộ dạng lem luốc kia là như thế nào? Không lẽ bắt cá hai tay bị phát hiện nên đối phương tạt nước bẩn vào người đúng không?”
Rõ ràng là đã ngồi vào một góc khuất rồi mà vẫn bị thiên hạ đem ra làm chủ đề bàn tán mua vui.
Tống Vu Quân không hiểu nổi, không lẽ anh ta sinh ra để làm đồ tiêu khiến cho người khác sao? Mặt trời chiếu rọi lên đỉnh đầu, ánh nắng gay gắt của mặt trời đang lan tỏa bầu không khí nóng nảy và oi bức, thời tiết này chỉ hy vọng được nằm trong máy điều hòa mà hưởng thụ cuộc sống mà thôi.
Chứ bước chân ra ngoài đường giờ này thì chỉ có nước biến thành miếng thịt di động.
Ấy vậy mà ở góc nhỏ của quán ăn vẫn có một chàng trai mặc bộ vest loang lổ vết bẩn ngôi trâm tư ở đó, giống như đang chờ đợi một người.
Cô gái trong bộ dạng phục vụ vội vã chạy ra ngoài ngó ngang ngó dọc, trên trán đã lấm tấm vài giọt mồ hôi, lưng áo cũng đã ướt đẫm.
Có lẽ ngay khi vừa kết thúc công việc Hàn Nhi đã nhanh chóng chạy ra ngoài tìm người.
“Anh ngôi ở đây à? Làm tôi tìm mệt muốn xỉu.
”“
Hàn Nhi đã nhìn thấy Tống Vu Quân đang ngồi trên ghế đá, thời tiết quá nóng khiến cho anh ta cởi bỏ áo vest ra ngoài, chỉ mặc đúng một chiếc sơ mi trắng có chút loang lổ.
Mồ hôi cũng không kém gì Hàn Nhi là bao nhiêu.
Cô gái nhỏ nhanh tay đưa cho Tống Vu Quân một chai nước rồi mỉm cười, tiếp tục nói.
“Tôi mua cho anh đây, uống một chút cho hạ nhiệt.
”
Tống Vu Quân hết nhìn chằm chằm vào Hàn Nhị, sau đó lại nhìn vào chai nước mát lạnh trên bàn tay nhỏ nhắn, miễn cưỡng câm lấy ngửa cổ uống một ngụm, sau đó mới lên tiếng.
“Cô tính đền bù thiệt hại cho tôi như thế nào?”
Tống Vu Quân vẫn giữ vẻ lạnh lùng trên gương mặt, nhìn Hàn Nhi bằng ánh mắt nhàn nhạt khiến cho cô bé có chút rùng mình vì sợ.
Thân thái của người đàn ông này có gì đó rất bá đạo.
Hàn Nhi hít một hơi thật sâu, sau đó mạnh dạn nói từng chữ.
“Anh…anh có thể về nhà tôi được không?”
“Về nhà cô? Cô muốn làm gì? Nếu là lấy thân báo đáp thì tôi không cân.
”
Tống Vu Quân không lạ lẫm gì với lời đề nghị đậm mùi mời gọi như vậy.
Sống trong thế giới nguy hiểm này thì có loại phụ nữ nào anh ta chưa tiếp xúc qua? Toàn là loại bán thân cầu vinh đáng khinh rẻ.
Có điều Tống Vu Quân không ngờ tới rằng một cô bé có vẻ ngoài thuần khiết như vậy lại có ý nghĩ không khác những đứa con gái đó là bao.
Đối diện với ánh mắt khinh bỉ của Tống Vu Quân.
Hàn Nhi vội vã lên tiếng thanh minh, giọng nói cũng có phân gấp rút.
“Không không.
Anh hiểu lầm rồi.
Tôi có một đứa em trai cũng cao bằng anh, có lẽ anh sẽ mặc vừa bộ đồ của nó.
Còn bộ vest đắt tiền này tôi sẽ giặt cẩn thận sau đó đem trả lại cho anh.
Anh thấy có hợp lý không?”
“Cô nói thật không?”
“Thật! Từ đây về phòng trọ của tôi cũng không xa lắm đâu, đi bộ tầm năm phút là tới nơi.
Nếu anh không ngại thì tôi sẽ dẫn đường cho anh.
”
Nói xong Hàn Nhi xung phong đi trước chỉ đường cho Tống Vu Quân.
Giữa thời tiết nắng nóng bể đầu như thế này lại có hai người đi bộ chậm rãi cùng với nhau.
Tống Vu Quân thấy trời có vẻ oi bức hơn liền lấy áo vest che lên đâu.
Nhưng suy nghĩ một lúc thì liền lấy áo che lên đầu Hàn Nhi.
Cô gái ngơ ngác quay lại nhìn Tống Vu Quân rôi hỏi.
“Anh…anh che nắng cho tôi thật à?”
“Đừng có lắm chuyện, lo mà dẫn đường đi.
”
Sự lạnh lùng xa cách của Tống Vu Quân khiến cho Hàn Nhi rùng mình một cái.
Người gì đâu mà khó gân thấy ớn.
Nhưng cô cũng rất vui vẻ khi được Tống Vu Quân đối xử tốt như vậy.
Cô gái mỉm cười tươi như hoa, hai mắt híp lại nhìn Tống Vu Quân rồi nói.
“Cảm ơn anh rất nhiều.
”
Nói xong liền quay người đi tiếp.
Không biết Hàn Nhi có để ý rằng từ khi thấy nụ cười xinh đẹp của cô, Tống Vu Quân đột nhiên đứng im lại như bị ai đó điểm huyệt, hai mắt nhìn cô không rời nửa bước.
Tim cũng không tự chủ được mà đập loạn xạ liên hồi.
Loại cảm xúc bồi hôi ấm áp này Tống Vu Quân chưa từng được cảm nhận.
Không biết đây được gọi là loại cảm xúc gì nhỉ?.