Vi Vi vội vàng rời đi, mồm năm miệng mười bép xép với đám gia nhân xong bếp.
“Tụi mày biết tin gì chưa? Tao mới thấy con người ở mới tới không chịu dọn dẹp phòng mà còn dám ăn cả thức ăn của cậu chủ nữa đấy”
“Có xạo quá không vậy? Nghĩ sao mà cậu chủ cho một con hầu dơ bẩn ăn thức ăn của cậu được.
Tính cậu chủ xưa giờ không có dễ chiêu đâu đó.
Đừng có mà ăn nói tầm bậy.
”
“Đúng rồi đúng rồi.
Vi Vi, cô không lo đun nước nấu chè dưỡng nhan cho cô chủ đi.
Lát nữa mà không có thì cô chủ đánh cho nhừ đòn.
”
Vi Vi liếc xéo đám người đang hì hục làm việc trong bếp rồi hãng giọng một cái.
Điều cô ta nói là sự thật mà sao không ai tin cô ta vậy? Chính mắt nhìn thấy chính tai nghe được mà.
Nhưng Vi Vi cũng không nói nhiều vì chưa có bằng chứng, coi như lần này Hàn Nhi may mắn.
Tống Mỹ Nhân mặc bộ áo ngủ mỏng manh trên người, mỏng tới nỗi có thể nhìn thấy từng thớ thịt trắng nõn bên trong, còn thấy được thứ gì đó đang phập phồng sau lớp áo mỏng.
Cô ta ngồi trước bàn trang điểm ngắm nhìn dung nhan của bản thân, ngón tay thon dài đưa lên chạm vào mặt rồi khẽ cười.
Đúng là gương mặt tuyệt sắc giai nhân, bảo sao đám đàn ông ngu ngốc không quỳ rạp xuống dưới chân cô ta chỉ để xin một cuộc hẹn.
Đang mải mê suy nghĩ thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô ta.
Tống Mỹ Nhân đưa mắt nhìn cái tên đang nhảy nhót trên màn hình thì khẽ cười.
Chờ cho chuông gân tắt, Tống Mỹ Nhân mới chịu nghe máy.
“Honey! Khuya rồi còn gọi cho em có chuyện gì gấp không vậy?”
Giọng nói ngọt ngào mềm mại như suối chảy nhanh chóng rót vào tai lão già ở đầu dây bên kia.
Lão ta cất giọng cười dâm tà rồi trả lời Tống Mỹ Nhân.
“Phải có chuyện gì mới được gọi em à? Anh đây đang nhớ em lắm đấy.
”
Vừa nói lão ta vừa chép miệng một cái, rõ ràng là không phải nhớ em, mà là nhớ cơ thể của em mới đúng.
Tống Mỹ Nhân đương nhiên hiểu rõ ý tứ trong câu nói của lão ta.
Lão là Trương tổng, cố đông lớn thứ hai của công ty sau Tống Hùng Anh.
Con mồi béo bở này Tống Mỹ Nhân đâu có dễ dàng bỏ qua vậy được.
Chỉ có điều, cô ta không ngờ lão già này lại tham lam như thế, tới bây giờ vẫn chưa nhả một phần trăm cổ phần nào cho Tống Mỹ Nhân, đã vậy còn dám lên tiếng đòi hỏi.
Lão già chết tiệt! Cố gắng kiềm chế cảm xúc không vui trong lòng, Tống Mỹ Nhân vẫn dùng chất giọng mềm mại đưa đẩy với ông ta.
“Có thiệt là nhớ em không? Vậy thì chuyện cổ phần thì sao nhỉ.
Không lẽ honey suy nghĩ lâu vậy sao?”
“Ấy da.
Tiểu bảo bối, em cũng phải biết cổ phần không phải là chuyện giỡn chơi.
Phải suy nghĩ cẩn thận lắm rồi mới quyết định được.
”
“Vậy có nghĩa Trương tống không thương em rồi.
Hứa sẽ chia cho người ta một ít để tiêu xài mà bây giờ vẫn không thấy đâu.
Em biết đối với Trương tổng thì vài phần trăm này chỉ là con số nhỏ, búng tay một cái là xong.
Chẳng qua là tâm tư của ngài không đặt ở chỗ em thôi.
”
Tống Mỹ Nhân vừa nói vừa vân vê đùa nghịch lọn tóc của mình, khóe môi nhếch lên một chút tỏ rõ vẻ khinh bỉ.
Tống Mỹ Nhân tiếp cận lão chỉ muốn cổ phần của Tống thị mà thôi.
Hoặc chí ít cũng kéo lão cổ đông này về phía của cô ta, như vậy mới có lợi trong việc tranh giành vị trí với Tống Vu Quân.
Nếu không vì suy nghĩ cái lợi trước mắt thì cô ta sẽ chẳng thèm lên giường với lão béo ục ịch còn bị yếu sinh lí như ông ta đâu.
Nghĩ lại cảnh giường chiếu đêm đó, Tống Mỹ Nhân rùng mình lên một cái vì sợ.
Cô ta phải sử dụng thuốc để tâm trí mê man không ổn định mới có thể để cho lão già tận hưởng một chút.
Nếu không sợ rằng khi vừa nhìn thấy thân hình đây ngấn mỡ của Trương tổng thì Tống Mỹ Nhân sẽ nôn ngay tại chỗ.
Nghe giọng nói nũng nịu dịu dàng của Tống Mỹ Nhân, sau đó còn nhớ lại gương mặt dâm đãng của cô ta trên giường.
Trong lòng Trương tổng liền mềm nhũn ra, nhưng bộ phận nào đó đã căng cứng lên từ lúc nào không biết.
Trương tổng trầm ngâm suy nghĩ một lúc, sau đó vội vàng lên tiếng.
“Ai nói tâm tư của anh không ở chỗ em.
Ngay cả hồn cũng bị em hút mất rồi, em chính là tiểu yêu tỉnh hư hỏng.
Không phạt em thật nặng là không được.
”
Câu nói này của Trương tổng khiến cho Tống Mỹ Nhân đang nhâm nhi ly rượu bị dọa sợ tới mức ho sặc sụa.
Nếu là câu nói từ miệng của soái ca nào đó thì còn khiến cho Tống Mỹ Nhân hứng thú.
Nhưng đây lại là lời nói của một con lợn béo ú yếu sinh lý.
Nhấn mạnh là yếu sinh lý.
Tính chọc người ta cười chết hay sao? Cố gắng nén lại, Tống Mỹ Nhân không muốn phí thời gian với lão ta nữa.
Liền kiếm cớ tắt máy.
“Đừng nói bằng miệng, Trương tống hãy chứng minh cho em thấy đi.
Bây giờ em mệt rồi, chúng ta tạm thời ngưng ở đây.
Trương tổng có đặt tâm tư ở em hay không thì sáng mai sẽ rõ.
”
Tống Mỹ Nhân bực bội ném di động lên giường, gương mặt tràn ngập sự khinh bỉ.
Cánh tay thon dài lập tức ôm lấy bản thân để an ủi.
Tống Mỹ Nhân không ngờ răng thiên kim tiểu thư cao quý như cô ta phải áp dụng chiêu trò đê tiện này để giành lấy chút phần trầm cổ phần ít ỏi.
Miệng thì luôn chê bai dè bỉu những đứa con gái sử dụng cách này để lấy lợi ích, vậy mà bây giờ Tống Mỹ Nhân cũng không có khác đám người đó là bao.
Hàn Nhi vui vẻ rời phòng của Tống Vu Quân.
Tính ra hôm nay làm việc cũng không phải quá mệt, lại còn được cậu chủ cho ăn đồ ăn ngon tới nỗi no căng cả bụng.
Hàn Nhi vừa đi vừa xoa xoa cái bụng của mình, thích thú trở về phòng ngủ.
Vừa bước chân tới cửa liền bị hàng chục con mắt nhìn chằm chằm.
Vi Vi là người đầu tiên lên tiếng.
“Đi đâu tới đây?”
Vĩ Phong ngủ của người ở đều là một phòng rộng rãi có nhiều giường tầng, giống như ký túc xá của sinh viên vậy.
Hàn Nhi khựng người trong giây lát rồi lên tiếng.
“Đây là phòng ngủ mà, tôi tới đây để ngủ chứ không lẽ tới để ăn?”
“Á à, dám trả treo với tao.
Ai cho mày ngủ ở đây?”
Vị Vi không vui đáp lại, trước giờ chưa có trường hợp ma mới nào dám lên tiếng nói lại ma cũ hết.
Cái con này có phải là muốn gây sự không hả? “Tôi chỉ nói sự thật thôi.
Đây chính là phòng ngủ mà”
Vi Vi tiến tới chỗ Hàn Nhi đang đứng, nhìn thấy chăn gối mà Hàn Nhi đang ôm khư khư trong người thì lập tức giành lấy rôi ném ra ngoài đất, tiện tay đẩy luôn cả Hàn Nhi ra ngoài, lớn tiếng nói.
“Phòng hết chỗ rồi, muốn ngủ thì ngủ ngoài sân.
Ranh con mới tới mà đòi lên mặt với bà đây à? Cút!”
Hàn Nhi quay sang nhặt đồ lên thì Vi Vi đã đóng sầm cửa lại như muốn dẫn mặt.
Cô nhìn bầu trời tối đen như mực, gió lạnh đang thổi từng cơn rét run thì không khỏi rùng mình một cái.
Với cái thời tiết như bây giờ thì ngủ ngoài này có nước bị chết rét mất thôi.
Hàn Nhi đột nhiên nhớ ra đối diện phòng của cậu chủ có một chiếc ghế sô pha dài, nếu không còn chỗ nào khác thì có thể ngủ tạm ở đấy một đêm cũng được.
Sáng mai cô sẽ hỏi quản gia vị trí ngủ của mình.
Nghĩ tới đây, cô gái nhỏ liền ôm đồ đạc lon ton đi về phía phòng của Tống Vu Quân.
.