Chuông đồng hồ vang lên điểm mười hai khuya.
Trong không gian yên tĩnh, tiếng chuông vang lên càng làm tăng thêm cảm giác ma mị và rùng rợn.
Tống Vu Quân ngồi trên bàn chăm chú làm việc, ngón tay thon dài đang nhảy múa trên màn hình máy tính.
Ánh sáng mờ nhạt của màn hình hắt lên khuôn mặt điển trai của anh.
Tống Vu Quân mệt mỏi dựa cả người vào ghế, hai tay xoa xoa mắt trong vô thức.
Công việc càng ngày càng nhiều, áp lực của Tống Vu Quân cũng tăng theo thời gian.
Mở cửa định đi ra ngoài, Tống Vu Quân liền nhìn thấy Hàn Nhi nằm co ro trên ghế sô pha trước cửa phòng.
Thân hình nhỏ nhắn được bao bọc bởi chiếc chăn mỏng dính, cả người nằm cuộn tròn co lại vì lạnh.
Tống Vu Quân tiến lại gần để quan sát, phát hiện thấy Hàn Nhi đang ngủ say sưa không biết trời đất là gì.
Tấm chăn nhỏ này đủ để sưởi ấm hay sao? Với lại, người ở có khu ngủ riêng, sao Hàn Nhi không ngủ mà lại nằm ở đây? Tống Vu Quân trầm ngâm một lúc, sau đó lấy áo lông ấm áp của mình khoác lên người Hàn Nhi.
Cô gái giống như cảm nhận được sự ấm áp liên cuộn người lại, khóe môi vô thức nhếch lên lộ ra nụ cười xinh đẹp.
Tống Vu Quân đứng hình trong giây lát, nhưng rồi mau chóng lắc đầu qua lại để lấy lại sự bình tĩnh.
Có cần phải đáng yêu như thể không cơ chứ? Sáng hôm sau.
Tống Vu Quân đi xuống khu vực làm việc của người ở.
Thấy bọn họ đang bận cảm đầu cắm cổ làm việc không ngơi tay, ngay cả Hàn Nhi cũng bị phân công chẻ củi.
Thân hình nhỏ bé đang cố gắng gồng mình để làm công việc vốn thuộc về đàn ông.
Điều này khiến cho Tống Vu Quân cảm thấy không thoải mái.
Tống Vu Quân hừ giọng một cái rồi lạnh lùng lên tiếng.
“Hàn Nhi, cô không phải làm công việc nặng nhọc này nữa.
Bỏ xuống”
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn Hàn Nhi một cách nghỉ ngờ.
Từ khi chính thức được Tống Hùng Anh thừa nhận là cậu chủ của Tống gia, Tống Vu Quân chưa một lần nào quay trở lại khu này.
Vậy mà bây giờ lại đích thân xuống vì một con hầu mới? Rốt cuộc giữa hai người đó có điều gì mờ ám không vậy? Hàn Nhi với khuôn mặt lem luốc nhọ nồi ngước lên nhìn Tống Vu Quân, dùng một tay lau đi giọt mồ hôi đang lăn dài trên gò má.
Cô tươi cười nhìn Tống Vu Quân rồi nhanh chân chạy lại chỗ anh.
Trên môi vẫn còn giữ nguyên nụ cười tươi như hoa.
“Cậu chủ! Cậu gọi em có chuyện gì không ạ?”
Tống Vu Quân không nói gì cả, chỉ lắc tay ra hiệu cho người ở phía sau bê một chiếc giường lớn tới chỗ ngủ của bọn họ, sau đó lên tiếng.
“Đây là giường mới của cô, từ ngày mai không phải ngủ ở sô pha nữa”
Hàn Nhi choáng ngợp với chiếc giường lớn mà Tống Vu Quân mang tới, trên đó còn có đầy đủ chăn gối nữa chứ.
Đây có phải là dành cho cô không? Hàn Nhi đang mơ à? “Cậu chủ nói thật ạ? Đây là của em?”
Đối diện với ánh mắt mừng rỡ của Hàn Nhi, tâm cam của Tống Vu Quân mềm nhũn ra từ lúc nào không biết.
Anh chàng khẽ gật đầu một cái, xong rồi ra lệnh.
“Đặt giường ở chỗ này.
Đây là giường riêng của cô, chỉ một mình cô được nằm.
Nhớ cho kĩ”
“Cậu…cậu chủ, như vậy có được không?”
Hàn Nhi ngây thơ đương nhiên đã nhìn thấy những ánh mắt hình viên đạn đang nhảm thẳng vào mình mà lao tới rồi.
Trong lòng cô có chút e dè, là người mới mà được chủ ưu đãi hơn nhân viên cũ thì có bất ổn quá không?
Giống như đang lên mặt với bọn họ vậy đây.
Thấy Tống Vu Quân cho Hàn Nhi quá nhiều lợi ích, Vi Vi ở đẳng sau nói vọng lên, giọng nói không vui vẻ cho mấy.
“Cậu chủ cho cô ta quá nhiều lợi ích như vậy thì có công bảng hay không? Cô ta là người mới, cũng chưa lập được công trạng gì xuất sắc để được thưởng lớn như thế.
Cậu không sợ người ngoài đồn cậu thiên vị sao cậu chủ”
Tống Vu Quân nhàn nhạt nhìn Vi Vi, ánh mắt sắc lạnh như muốn xuyên thủng cơ thể của người đối diện.
Giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Người do tôi mang về, tôi thiên vị thì đã sao?”
“Cậu…”
Phận tôi tớ thấp hèn thì làm sao dám lớn tiếng cãi lại? Nếu Tống Vu Quân còn là một thằng ất ơ trong xó bếp thì Vi Vi không ngại vênh mặt lên tới trời để mắng mỏ đá xéo đâu.
Nhưng bây giờ thời thế đã thay đổi, Tống Vu Quân là cậu chủ, là người có thể đá cô ta ra khỏi Tống gia bất cứ lúc nào.
Cô ta không muốn phải mất đi công việc lương cao như vậy.
Lời nói chạy tới cuống họng cũng đành ngậm ngùi nuốt xuống.
“Vi Vi nói đúng, cậu đang suy nghĩ gì vậy Tống Vu Quân?”
Giọng nói già nua có xen ngang đoạn hội thoại của Tống Vu Quân và Vi Vi, trong tầng lớp phục vụ thì chỉ có duy nhất bà quản gia già được gọi cả họ lẫn tên của Tống Vu Quân một cách thoải mái như vậy.
Bà ta cũng mới tới thôi, nhưng cũng không đồng tình với cách làm của Tống Vu Quân cho lắm.
Thấy bà ta đang chống gậy chậm rãi đi tới, Tống Vu Quân cũng không gấp gáp, anh ngồi xuống châm một điếu thuốc rồi nói.
“Vậy bà đoán xem tôi đang suy nghĩ gì?”
Thái độ dửng dưng của Tống Vu Quân khiến cho bà ta có chút không hài lòng.
Nhưng nghĩ lại, sự chênh lệch giữa hai thân phận quá lớn nên đành phải nén nhịn vào trong.
“Người hầu của Tống gia có khu vực sinh hoạt chung, có giường tầng để ngủ, chẳng ai than vãn nửa lời.
Còn cô gái này mới vẽ đây một hôm mà đã không ngủ được rôi? Thân phận người hầu mà muốn được đối xử như chủ nhân? Cô ta đang ảo tưởng vị trí của mình à?”
Tống Vu Quân hít một hơi thật sâu, sau đó nhả ra làn khói trảng một cách điêu luyện.
Anh nhìn bà ta rồi nói.
“Đương nhiên là không ngủ được.
Nằm co ro dưới sàn nhà, đắp một chiếc chăn mỏng dính trong cái thời tiết lạnh lẽo này thì dễ ngủ lắm sao?”
“Cậu nói sao? Nằm dưới sàn? Không phải hôm qua tôi đã sắp xếp giường ngủ cho Hàn Nhi rồi hay sao?”
Quản gia già bất ngờ khi nghe Tống Vu Quân nói.
Làm gì có chuyện Hàn Nhi phải ngủ dưới nên đất? Chính bà ta đã cho người dọn dẹp giường ngủ mà.
Sao lại có chuyện này? Ở phía Sau, tâm trạng của Vi Vi bắt đầu lo lắng không thôi.
Vốn dĩ chỉ muốn dằn mặt con nhỏ mới tới một chú, ai ngờ nó sẽ đi méc cậu chủ đâu.
Con khốn! Chờ đấy.
“Thế ý bà nói tôi bịa đặt? Vấn đề này tôi không trách bà, chỉ là mấy người muốn ra oai ở đây với người mới nên mới xảy ra vấn đề đó.
Tôi không hy vọng sẽ còn lần sau.
Bà hiểu ý tôi mà đúng không?”
Nói xong Tống Vu Quân đứng phắt dậy rời đi, ánh mắt sắc bén lướt qua đám người trước mặt.
Ngay sau đó dừng lại ngay chỗ Vi Vi khiến cho cô ta không rét mà run.
Không lẽ con khốn Hàn Nhi kia nói cho cậu chủ chính cô ta đã đuổi nó ra ngoài à? Thứ lẻo mép.
Sau khi Tống Vu Quân rời đi.
Quản gia già đột nhiên nổi giận đùng đùng.
Bà ta gõ gậy xuống sàn đầy uy quyên, sau đó lớn tiếng nói.
“Chuyện này rốt cuộc là sao? Là kẻ nào dám ra oai trong ngôi nhà này.
Mau bước ra đây.
”
Bà ta làm hơn nửa đời người trong gia tộc này rồi, mà chưa bao giờ bị kẻ khác qua mặt một cách trắng trợn như vậy.
Bắt buộc phải trừng phạt làm gương cho kẻ khác.
Nếu không thì loạn hết cả lên rồi.
Vi Vi trốn ở một góc càng lo sợ hơn, mồ hôi đã túa ra như tắm.
Có vẻ bà quản gia thật sự rất giận, phen này cô ta xong đời rồi.
.