“Cha tôi đồng ý làm nhà đầu tư cho dự án của chúng ta, không những đồng ý rót vốn mà sẽ giúp đỡ bằng cách giới thiệu nhân sự và đối tác.
Ông ấy còn rất vui mừng khi cậu chịu lên tiếng nhờ vả” Nghiêm Hạo Nhiên khẽ cười, sau đó thoải mái tựa người vào lưng ghế phía sau.
Trước đây anh ta muốn làm chỗ dựa cho Tống Vu Quân nhưng lại bị từ chối một cách thẳng thừng, lúc đó còn tính mảng cho đứa bạn ngu ngốc này một trận vì không biết tận dụng tài nguyên.
Bây giờ thấy Tống Vu Quân đã nghĩ thông suốt rồi nên cũng vui mừng vài phần.
“Thế thì tốt quá, cảm ơn cậu nhiều lắm” Đuôi mất của Tống Vu Quân cong lên vì cười, hoàn toàn không giấu nổi sự vui vẻ đang hiện rõ trong đáy mắt.
Đầu giây bên kia bỗng nhiên im lặng một lúc lâu, sau đó mới chäầm chậm lên tiếng.
“Vu Quân, có chắc chắn phải làm tới mức này không?” Ý của Nghiêm Hạo Nhiên đã hiện rõ trên mặt chữ, cho dù đây là công cuộc trả thù của Tống Vu Quân, nhưng việc phá vỡ cơ ngơi mà Tống Hùng Anh đã gầy dựng hơn hai thập kỷ cũng có phần hơi quá đáng.
Tống Vu Quân trầm ngâm một lúc không nói gì, đây cũng là điều mà anh đang phải đấu tranh tư tưởng rất kịch liệt.
Dù gì cũng là ba ruột, không có công dưỡng cũng có công sỉnh.
Tống Vu Quân thở dài một cái rồi nhìn ra ngoài, thấy Hàn Nhi đang được một người đàn ông cõng trên vai.
Tâm trạng ngay lập tức trở nên xấu đi rất nhiều.
Buổi tối.
Tống Vu Quân đang bất động trên giường lớn, đôi mắt nhìn chăm chăm vào khoảng không vô định.
Bầu trời bên ngoài đã được phủ một tấm rèm đen lấp lánh ánh sao.
Cộc cộc cộc.
Tiếng gõ cửa nhịp nhàng mau chóng kéo anh trở về thực tại.
Tống Vu Quân khẽ giật mình tỉnh người rồi lên tiếng hỏi.
“AI?”
“Thưa cậu chủ, bữa tối đã được chuẩn bị sẵn sàng, ông chủ và cô chủ đang chờ cậu ở dưới” Giọng nói lễ phép của hầu gái vang lên giúp cho Tống Vu Quân nhận thức được thời gian, nhìn vào chiếc đồng hồ báo thức trên bàn, cũng đã quá bảy giờ rồi.
Không thể ngờ anh đã ngồi yên một chỗ hàng giờ đồng hồ mà không hề hay biết.
Mệt mỏi đứng dậy, Tống Vu Quân vươn vai xoay người một chút cho dãn cơ, tiếng khăng khắc giòn tan của xương vang lên.
Chỉnh trang lại đầu tóc cho hoàn chỉnh rồi mới bước ra ngoài.
Tống Vu Quân bước từng bước xuống cầu thang thì nhìn thấy Hàn Nhi đang tất bật chạy vào phòng ăn, trên tay còn bưng một khay đồ ăn nghi ngút khói.
Anh liếc mắt nhìn một cái rồi nhanh chóng bước vào phòng.
Anh ngôi bên phía tay phải của Tống Hùng Anh, gương mặt lạnh lùng không thèm nhìn ông ta một cái.
Hàn Nhi có vẻ hơi chột dạ khi thấy Tống Vu Quân ở đây, vẻ mặt lấm lét không dám nhìn thẳng vào mắt của anh, cảm giác vừa tránh né vừa có điều gì đang giấu trong lòng.
Tống Vu Quân đương nhiên nhìn thấy hành động đó, nhưng anh cũng không quan tâm cho lắm.
Trong đầu bây giờ chỉ có hình ảnh Hàn Nhi vui vẻ ngồi trên lưng người khác mà thôi.
Không gian bỗng nhiên chìm vào yên lặng, không ai nói với ai một lời nào.
Tống Mỹ Nhân buông đũa xuống rồi liếc mắt ra hiệu cho cha mình, không biết hai người đang có âm mưu gì nữa.
Tống Hùng Anh gật đầu tỏ vẻ đồng ý, hắng giọng một cái, ông ta bắt đầu nói.
“Có lẽ mày cũng biết mục đích của bữa cơm hôm nay là gì rôi đúng không?”
“Không biết!” Tống Vu Quân lạnh nhạt cắt ngang câu nói của Tống Hùng Anh, chỉ tập trung vào dùng bữa chứ không muốn nhìn lão ta một cái.
Điều này làm cho bản tính nóng nảy của ông ta bộc phát ra bên ngoài, lão ta gõ mạnh một cái xuống bàn rồi lớn tiếng.
“Thứ mất dạy, mày nói chuyện với ba của mày như vậy à?” Ánh mắt già nua của Tống Hùng Anh hẳn lên tia sát khí đáng sợ, đường tơ máu đỏ chót cũng xuất hiện từ lúc nào không biết.
Tống Mỹ Nhân bên cạnh thấy vậy liền cầm lấy tay của ông ta rồi lắc đầu nhẹ.
Lúc này Tống Hùng Anh mới nhớ lại lý do chính của bữa ăn ngày hôm nay, vì thế không thể bị thằng nhóc con này chọc tức mà quên đi đại sự được.
Hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, Tống Hùng Anh từ từ ngồi xuống rồi nói.
“Trong tay mày đang có bao nhiêu cổ phần?”
“Ông già lú lẫn tới nỗi không nhớ đã cho tôi bao nhiêu à?” Thái độ không hợp tác của Tống Vu Quân làm cho Tống Hùng Anh càng bực tức gấp bội.
.