Không những thế mà còn rất hung ác và tàn bạo, không thể phủ nhận nếu như bà ta không xuất hiện kịp thời thì chắc chắn Vi Vi sẽ ăn trọn viên gạch sắc nhọn vào đâu mất rồi.
Ánh mắt của Tống Mỹ Nhân khi đó rất đáng sợ giống như muốn giết chết cô ta vậy.
“Nhẹ thì bị đuổi đi, còn nặng thì cho đi gặp Hiên Dự”
Không riêng gì Vi Vi mà mọi người ở đó đều sững sờ trong giây lát, đồng tử của bọn họ dãn nở như vừa gặp thấy ma.
Không ai là không biết câu nói của bà ta có ý gì, chỉ là họ không dám tin Vi Vi có thể chịu hình phạt khủng khiếp này.
“Bà…bà đùa tôi sao? Tại sao tôi phải đi gặp anh ta? Tôi chưa muốn chết”
Vi Vi theo phản xạ lùi lại phía sau, với tình trạng hiện tại cô ta không thể đứng lên đi được, chỉ có thể lết từng chút một từng chút một, cô ta muốn cách xa con người độc ác này càng nhanh càng tốt.
Mỗi ngày làm việc ở đây đầu óc đều căng thẳng tới mức nổ tung.
Bây giờ có cơ hội thoát khỏi địa ngục trần gian thì lại tiếc tiền.
Vi Vi không biết phải làm cách nào cho thỏa đáng.
Quản gia già cho người ném vali đồ đạc của Vi Vi xuống trước mặt cô ta sau đó quay người rời đi, trước khi đi bà ta còn không quên căn dặn vài câu.
“Nếu còn muốn sống thì mau ôm đồ cút ra khỏi ngôi nhà này, bảng không tôi sẽ tạo điều kiện cho cô đi gặp Hiên Dự.
Đêm qua cậu ấy vừa về báo mộng với tôi nói rằng muốn rủ thêm người xuống địa phủ bâu bạn cho đỡ buồn.
”
Vi Vi sợ rồi, mồ hôi trên người cô ta túa ra như tắm thấm ướt một mảng lưng áo lớn.
Đôi chân bắt đầu thâm tím vì vết đạp vừa rồi của Tống Mỹ Nhân, cơn đau buốt thấu xương truyền xuống đại não khiến cho cô ta không thể đứng vững.
Đi chập choạng được vài bước liên ngã nhào về phía trước.
Không một ai dám đứng ra đỡ ả ta dậy, tuy mọi người còn chút lòng thương nhưng không muốn trở thành tội đồ chống đối Tống Mỹ Nhân và quản gia.
Bọn họ cần tiền, không riêng gì Vi Vi mà hầu như đám người làm ở đây đều dùng tiền của Tổng gia nuôi sống gia đình, không dễ gì mới có thể xin được việc ở đây, bọn họ không ngu ngốc tới nỗi đánh mất công việc hái ra tiên này đâu.
Vi Vi nhìn sang Hàn Nhi đang được Hoàng Sơn bảo vệ trong vòng tay thì không ngừng ghen ty, cùng là thân phận người ở tại sao Hàn Nhi lại được đối xử tốt như thế? Vừa được cậu chủ để ý vừa được Hoàng Sơn bảo bọc.
Nhìn thấy tình cảnh này ả ta không cam lòng mà tiến về trước mặt hai người họ, hét lớn.
“Tại sao? Mày có gì hơn tao mà được nhận quá nhiều điều tốt đẹp như vậy? Có phải mày xài bùa mê thuốc lú quyến rũ hết đám đàn ông ở nhà này không hả? Con khốn chết tiệt này mở miệng ra nói đi”
Vi Vi như bà điên định lao tới ẩu đả với Hàn Nhi, ý thức trong đầu đã bị sự đố kị bao phủ toàn bộ, không còn chút lý trí nào, cũng không còn tỉnh táo nữa.
Hoàng Sơn ở bên cạnh giống như một bức tường vững chắc bảo vệ Hàn Nhi khỏi sự cấu xé của Vi Vi, ả ta chưa kịp đụng một ngón tay vào người Hàn Nhi đã bị Hoàng Sơn đẩy mạnh ra ngoài.
Ánh mắt khinh bỉ không kiêng nể gì chiếu thẳng vào người Vi Vi, anh nói.
“Loại người như cô cũng có tư cách nói câu này? Tiên trách kỷ hậu trách nhân, nếu như muốn trách móc ai đó thì hãy coi lại bản thân của mình đã bằng người ta hay chưa?”
Nghe tới đây Vi Vi quay sang nhìn Hoàng Sơn rồi cười nhạt, giọng nói chua xót vang lên.
.