Nghe thế Tống Vu Quân khẽ cười, nụ cười thoáng qua rất nhanh tới nỗi không kịp nhìn thấy bất cứ chuyển động nào trên gương mặt, anh chàng gật đầu một cái tỏ vẻ hài lòng sau đó bước vào phòng tắm bên cạnh tranh thủ vệ sinh cá nhân một chút.
Chưa đầy năm phút sau đã có tiếng nước chảy rào rào vang lên trong căn phòng yên tĩnh, thân hình vạm vỡ của Tống Vu Quân lấp ló sau cửa kính khiến cho Hàn Nhi được một phen đỏ mặt ngượng ngùng.
Mùi thơm của sữa tắm cũng len lỏi qua từng khe cửa rồi thoát ra ngoài, bao trùm lấy cả căn phòng.
Không gian dường như ngưng đọng lại, không ai trò chuyện với ai một câu nào.
Tất cả hành động đều diễn ra trong yên lặng.
Mãi cho tới khi Tống Vu Quân bước ra khỏi phòng tắm với chiếc khăn quấn ngang eo, mái tóc ngắn ướt sũng áp vào mặt, làn da trắng hồng, cơ bụng cuồn cuộn lộ rõ ra ngoài càng khiến cho Hàn Nhi không còn cảm đảm để quay lại nhìn.
Tống Vu Quân vẫn không từ bỏ việc chọc ghẹo Hàn Nhi, anh ung dung mặc như thế tiến về phía cô đang đứng, sau đó lướt ngang qua rồi ngồi vào bàn ăn một cách ngon miệng.
Nhìn thấy Tống Vu Quân như thế, Hàn Nhi không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở.
“Cậu chủ à! Cậu mặc đồ vào được không?”
“Tại sao tôi phải mặc?”
Tống Vu Quân giả vờ như không quan tâm tới Hàn Nhi cho lắm, chỉ tập trung vào bữa ăn ngon miệng được dọn sẵn trên bàn.
Chỉ cần nếm thử một miếng cũng đủ để biết được đây chính xác là món ăn do chính tay Hàn Nhi nấu, bởi vì mùi vị này không thể nào nhầm lẫn cho được.
Hàn Nhi len lén nhìn qua một cái, sau đó dè dặt lên tiếng.
“Trong phòng đang bật điều hòa ở nhiệt độ thấp, em sợ rằng cứ như vầy cậu chủ sẽ bị cảm”
Sự dịu dàng mềm mại của câu nói khiến cho Tống Vu Quân đang ăn ngon cũng phải dừng lại trong giây lát.
Càng ngày anh càng không hiểu nổi sự quan tâm đặc biệt này của Hàn Nhi rốt cuộc có mục đích gì hay không? Đang yên đang lành tự dưng né tránh không muốn tiếp xúc với anh, bây giờ lại vô vập hồ hởi như thế? Hay là đang có âm mưu ám hại anh? Tính đầu độc Tống Vu Quân đúng không? Hàn Nhi cũng không lấy gì làm lạ so với hành động gượng gạo hiện tại của Tống Vu Quân.
Bây giờ anh chàng cũng không còn nhìn thẳng vào mắt của cô mỗi khi nói chuyện, trừ hành động trêu ghẹo vừa rồi ra thì không còn ánh mắt nào hướng về phía Hàn Nhi như trước cả.
Điều này khiến cho cô có chút hụt hãng.
Vẻ mặt đượm buồn thoáng lướt ngang qua khuôn mặt của Hàn Nhi rồi biết mất, thay vào đó là sự vui vẻ nhí nhảnh như mọi khi.
Cảm thấy không khí giữa hai người bị trùng xuống, Hàn Nhi xung phong trở thành người đầu tiên bắt chuyện với Tống Vu Quân.
Hai mắt to tròn của cô cười híp lại, tươi cười nói.
“Cậu chủ không tin à? Em là em lo cho cậu lảm đấy ạ”
Thêm một mũi tên bắn xuyên qua tìm của Tống Vu Quân, anh chàng không những khựng lại mà còn nhìn chằm chằm Hàn Nhi bằng ánh mắt ngỡ ngàng.
Khóe miệng hơi nhếch lên rồi giật giật vài cái.
Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy nè? Cô gái đứng trước mặt anh có phải là Hàn Nhi không vậy? Vừa ăn vừa mải mê suy nghĩ khiến cho Tống Vu Quân bị mắc nghẹn anh chàng ho sặc sụa rồi buông bát đũa chạy vào nhà vệ sinh để nôn.
Tống Vu Quân bước ra khỏi phòng tắm với sắc mặt cực kì tệ, khuôn mặt đỏ ửng lên vì ho cho tới bây giờ cũng không suy giảm được chút nào.
.