Hàn Nhi chạy tới với chiếc khăn lông trên tay vừa đưa ra cho Tống Vu Quân lau mặt liền bị anh gạt phăng không nhận, sau đó từ từ bước về phía bàn ngửa cổ uống một ngụm nước cho tỉnh táo.
Hàn Nhi càng thêm tủi thân khi bị Tống Vu Quân từ chối, trong lòng đang mất bình tĩnh không biết rằng có phải Tống Vu Quân đang chán ghét cô hay không.
Hay trước giờ Tống Vu Quân chưa từng có tình ý với Hàn Nhi dù chỉ một chút? Tất cả đều do cô tự mình đa tình sao? Nghĩ tới đây tâm trạng của Hàn Nhi dường như bị bao phủ bởi một tầng mây đen dày đặc, sắc mặt cũng không còn vui vẻ như trước nữa, thay vào đó là ánh mắt buồn bã.
Phần trăm Hàn Nhi tự mình đa tình là quá cao rồi.
Thôi thì bây giờ tình cảm của cô dành cho Tống Vu Quân cũng chưa phát triển lớn lắm, có thể đem nó đi chôn giấu từ bây giờ là ổn.
Nhìn thấy không khí gượng gạo trong phòng cộng với việc chỉ toàn Hàn Nhi độc thoại, Tống Vu Quân vẫn không không nói thêm bất cứ câu nói nào.
Nhận thấy bản thân không nên làm phiên không gian nghỉ ngơi của Tống Vu Quân nữa, Hàn Nhi mau chóng thu dọn đồ đạc rồi chuẩn bị rời đi.
Tống Vu Quân tới bây giờ mới kịp hoàn hồn trở lại, vừa rồi bị quá nhiều đòn đánh chí mạng của Hàn Nhi đánh phủ đầu, lại cộng thêm bữa ăn tràn ngập tình thương này thật khiến cho anh chàng muốn ngộ độc mà chết.
Nhìn thấy sắc mặt của Hàn Nhi không tốt, vả lại hành động cự tuyệt vừa rồi khá dứt khoát, có lẽ khiến cho cô gái nhỏ này lại suy nghĩ linh tinh rồi.
Lúc này Tống Vu Quân mới nhận thấy vài vết trầy xước trên cánh tay của Hàn Nhi, mặt cũng hơi sưng lên một chút, không lẽ đã có chuyện gì xảy ra rồi sao? Nghĩ tới đây Tống Vu Quân vội vàng gọi Hàn Nhi quay trở lại, giọng nói trầm khàn quyến rũ vang lên khiển cho cô khựng người lại trong giây lát.
Anh nói.
“Tay của em bị làm sao vậy?”
Hóa ra điều khác lạ đầu tiên mà Tống Vu Quân nhìn thấy ở Hàn Nhi chính là vết tích bị Tống Mỹ Nhân hành hạ ngày hôm qua, nghe thế cô vội vàng kéo tay áo lại cho chỉnh tê rồi gãi đầu cười trừ với Tống Vu Quân, trong đầu lại viện ra một lý do để đánh trống lảng.
“Không có gì to tát đâu ạ, chẳng qua là em bất cẩn va vào vài bụi cây có gai ngoài vườn nên mới thể”
Hàn Nhi không thể tìm ra lý do nào thích hợp hơn cái này, trong lòng đang thầm than trách Tống Vu Quân một chút.
Tại sao lại để ý kĩ như vậy? Rõ ràng cô đã cố tình mặc áo dài để che đi vài vết xước đó rồi cơ mà? Để ý gì mà kỹ thế không biết.
“Em lại đây.
”
Gương mặt của Tống Vu Quân hiện tại cực kỳ nghiêm túc khi đề cập tới vấn đề liên quan tới Hàn Nhi, nhất là những vết thương trên người của cô.
Hàn Nhi biết mình không có quyền từ chõi mệnh lệnh của chủ nhân nên đành bấm bụng tiến về phía của anh, bước chân dè dặt đi chầm chậm giống như đang thách thức sự kiên nhẫn của Tống Vu Quân.
Hàn Nhi vừa đứng trước mặt liên bị Tống Vu Quân nắm tay kéo về phía mình.
Lực kéo rất mạnh khiển cho Hàn Nhi mất thăng bằng xém ngã vào lông ngực của anh.
Hên là còn tự chủ kịp, nếu không thì không biết bản thân sẽ ra sao nếu như nhào vào cậu chủ.
Nhìn thấy âm mưu của mình bị thất bại, Tống Vu Quân khẽ thở dài một cái.
Biết thế vừa rồi kéo mạnh tay một xíu là được ôm Hàn Nhi vào trong lòng rồi.
Ai dè cô gái này cảnh giác cao độ quá, kịp dừng lại trước khi quá trễ.
Thôi thì kẽ hoạch lần này bỏ qua, lần sau sẽ chú ý hơn một chút.
.