“Cốc cốc”, tiếng đập cửa vang lên, bên ngoài truyền đến âm thanh trầm ổn, già nua của Tiêu Hồng: “Thiếu gia, sắp đến giờ lành, nên đến nhà họ Hạ đón dâu thôi”.
“A…Nhanh như vậy?”, Tiêu Linh Tịch nhìn thoáng qua dáng vẻ của Tiêu Viễn, nhất thời có chút lo lắng: “Hồng thúc chờ thêm một lát, ta sẽ chuẩn bị rồi ra ngay”.
Nói xong, cô ấy đi đến trước người Tiêu Viễn, đôi bàn tay mềm mại vội vàng sửa sang lại hỷ phục cho hắn: “Bộ quần áo này thật phiền phức, xảy ra chuyện vừa rồi đã lộn xộn hết cả lên. Trước hết đừng cử động, lập tức sẽ xong ngay”.
Một đôi tay mềm mại, trắng nõn bắt đầu vội vàng vuốt phẳng cổ áo đang hếch lên của hắn, lần nữa buộc lại chiếc thắt lưng lỏng lẻo…Động tác của cô ấy rất trúc trắc, nhưng thái độ vô cùng chuyên chú. Tiêu Viễn yên lặng nhìn cô ấy, ánh mắt dần dần trở nên mê say…
Hôm nay, hắn sẽ cưới Hạ Linh Lăng vào cửa, nhưng Hạ Linh Lăng có thực sự nguyện ý gả cho hắn hay không, trong lòng hắn rất rõ ràng. Nếu không phải năm đó, phụ thân Tiêu Ưng của hắn và phụ thân Hạ Hoằng Nghĩa của Hạ Linh Lăng đặt ra hôn ước, đừng nói đến chuyện Hạ Linh Lăng gả cho hắn, ngay cả ánh mắt cũng lười nhìn hắn một cái. Trên thế giới này, người thực sự đối xử tốt với hắn, cũng chỉ có ông nội Tiêu Liệt và cô nhỏ Tiêu Linh Tịch trước mắt.
Những năm tháng ấu thơ, Tiêu Linh Tịch giống như một miếng kẹo dẻo, cả ngày dính trên người hắn, hắn đi đến chỗ nào, Tiêu Linh Tịch liền đi theo đến chỗ đó, cho dù muốn bỏ mặc cô ấy cũng không xong, mười phút không thấy hắn, cô ấy sẽ khóc lớn. Khi Tiêu Viễn mười tuổi được xác nhận là huyền mạch bị tổn thương, Tiêu Linh Tịch giống như trưởng thành trong một đêm, cô ấy biết huyền mạch tổn thương sẽ để lại hậu quả gì, cũng biết được định nghĩa về thân phận “cô nhỏ” của mình, cô ấy bắt đầu khắc khổ tu luyện huyền lực, để có thể bảo vệ được cháu trai nhỏ Tiêu Viễn, cả đời chỉ có thể ở tầng chót của đại lục Huyền Thiên của mình.
Trải qua “Giấc mộng Nam Kha” hai mươi tư năm ở đại lục Thương Khung, Tiêu Viễn cảm nhận được rõ ràng, Tiêu Linh Tịch đối xử với hắn tốt như vậy là xa xỉ và quý giá đến mức nào.
Tuy rằng Hạ Linh Lăng sắp trở thành thê tử của hắn, nhưng hắn biết, nàng là ánh trăng sáng trên bầu trời cao, chỉ có thể nhìn không thể chạm.
Nếu như có thể lấy được một cô gái như cô nhỏ, thì là chuyện hoàn mỹ đến mức nào…Ý nghĩ này không tự chủ được mà xuất hiện trong đầu Tiêu Viễn.
Hỷ phục phức tạp cuối cùng cũng được sửa sang xong, Tiêu Linh Tịch thở ra một hơi, kiễng chân sửa lại mấy sợi tóc rối loạn trên trán Tiêu Viễn. Theo hành động kiễng chân lên, nhất thời khuôn mặt mềm mịn như tác phẩm điêu khắc kề sát mặt Tiêu Viễn, gần trong gang tấc, vẻ mặt ấy còn ẩn chứa sự mềm mại và yếu ớt của cô gái mới lớn, làm cho người ta không nhịn được mà sinh ra ham muốn yêu thương che chở, hai cánh môi hơi cong cong, mềm mịn ướt át.
Trời xui đất khiến thế nào, Tiêu Viễn bỗng nhiên cúi đầu xuống, đôi môi nhẹ nhàng đặt lên môi hồng của Tiêu Linh Tịch…
“A!”
Tiêu Linh Tịch kêu lên một tiếng sợ hãi, như một con thỏ nhỏ bị hoảng sợ, vội vàng lùi về sau, cô ấy lấy tay che lại đôi môi không hiểu sao có chút tê dại, mắt đẹp trừng lớn, một rặng mây hồng từ khuôn mặt nhanh chóng lan tràn đến tận cổ: “Ngươi…Ngươi…Ngươi lại hôn ta!”
“Ngươi lại có phản ứng như thế này”, rõ ràng mình là người sai, nhưng Tiêu Viễn ra vẻ vô tội, cộng thêm biểu cảm đau lòng: “Thời điểm chúng ta còn nhỏ, ngươi thích nhất là cùng ta chơi trò hôn nhẹ, bây giờ, mỗi lần ta hôn ngươi, ngươi cứ giống như là cực kỳ hoảng sợ”.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!