Cho tới nay, Tiêu Viễn rất có thiện cảm với hắn ta, còn có chút cảm kích và sùng bái... Đương nhiên là Tiêu Viễn trước đó.
Thân phận của người phía sau Tiêu Ngọc Long cũng không đơn giản, cậu ta không phải đệ tử Tiêu Môn thông thường mà là cháu trai út của nhị trưởng lão, Tiêu Dương. Năm nay cậu ta mười chín tuổi, cảnh giới Sơ Huyền cấp chín, từ bé đã lẽo đẽo theo chân Tiêu Ngọc Long và nghe lời hắn ta răm rắp. Có điều Tiêu Dương không thân thiết với Tiêu Viễn như Tiêu Ngọc Long, tuy đều là cháu của trưởng lão nhưng cậu ta không bao giờ đoái hoài đến hắn. Thỉnh thoảng Tiêu Viễn chủ động nói một hai câu, Tiêu Dương đều làm lơ hoặc hất mũi lên trời, lầm bầm làu bàu.
Với tư cách là cháu trai của trưởng lão, Tiêu Viễn chẳng những có phòng riêng mà còn có một tiểu viện độc lập. Nhưng trong cái nhà này, trừ ông nội Tiêu Liệt, cô nhỏ Tiêu Linh Tịch và đồng bạn của hắn ra thì chẳng mấy khi có người tới đây, lúc này Tiêu Ngọc Long lại chủ động dẫn Tiêu Dương tới đây thì mục đích có lẽ chỉ là tiễn hắn đi rước dâu thôi.
“Haha, chứ còn gì nữa”, Tiêu Ngọc Long cười cởi mở, lại gần: “Người đệ đến rước dâu hôm nay là viên ngọc cao quý nhất Cửu Chân Thành chúng ta mà, đây là chuyện trọng đại không chỉ của riêng Tiêu Môn mà còn của cả Cửu Châu Thành đấy. Đệ lấy được viên ngọc ấy, người làm ca ca ta đây hâm mộ lắm, đương nhiên là có hơi xấu hổ nữa, haha”.
Tiêu Viễn bật cười: “Ngọc Long ca nói đùa, người tài giỏi như huynh mà muốn thành hôn thì các nữ tử ưu tú trên khắp Cửu Châu Thành sẽ xếp hàng để huynh chọn cho xem”.
“Thiếu gia, chúng ta phải đi thôi”, Tiêu Hồng nhắc nhở.
“Tiêu Viễn đệ đi đi. Bọn ta trông đệ vinh quang cưới viên ngọc quý của Cửu Châu Thành chúng ta vào nhà đấy”, Tiêu Ngọc Long cười nói.
Tiêu Viễn gật đầu rồi cố định chỗ ngồi, đoàn rước dâu lập tức xuất phát, tiến thẳng tới nhà họ Hạ trong tiếng khua chiêng gõ trống.
Ngay khoảnh khắc hắn khuất bóng, nét cười trên mặt Tiêu Ngọc Long bất chợt cứng đờ, sau đó trở nên âm trầm đến đáng sợ. Hắn ta thình lình xoay người tát Tiêu Dương một phát thật mạnh, trầm giọng quát: “Đồ vô dụng!”
Tiêu Dương bị Tiêu Ngọc Long tát ngã văng ra ngoài, má trái sưng vù. Cậu ta vội vàng lăn một vòng qua chân hắn ta rồi giải thích trong bàng hoàng: “Rõ ràng... rõ ràng đệ đã ném Thí Tâm Tán rồi mà, tin hắn tự nhiên ngất xỉu cũng là thật còn gì... Đệ... đệ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa...”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!