Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Triền Miên Sau Ly Hôn Lương Hạnh Bát Trà Nhân Full

Ý cười hiện lên trong đôi mắt lạnh lùng của Triệu Mịch Thanh, anh nhẹ nhàng giải thích: “Sáng nay tôi đã hỏi em mấy lần muốn đi đâu, nhưng em đều phớt lờ tôi nên tôi chỉ có thể dừng lại ở địa điểm gần nhất thôi.”

“Tôi, tôi…” Lương Hạnh lắp bắp, tức giận cắn răng: “Khi ấy tôi đang suy nghĩ, anh không thể nói lớn tiếng hơn được à?”

Đừng nói với cô rằng anh không nghĩ đến hai toà nhà đều bằng kính, bên dưới có động tĩnh gì mà không nhìn thấy? Anh không cần nghĩ cũng có thể nhận ra điều này.

Người đàn ông đưa tay lên tự nhiên vén tóc trên mặt cô, anh thấp giọng cười, chỉ là trong nụ cười này lại có vài phần xấu xa: “Chuyện đã qua một ngày rồi, bây giờ em vẫn tiếp tục vì nó mà gây khó dễ cho bản thân à? Hay là cả ngày hôm nay em đều nghĩ đến tôi?”

Tai Lương Hạnh nóng lên, cô tức giận nói: “Ai nghĩ đến anh, mau nói những gì anh biết cho tôi, tôi còn phải về nhà.”

Đôi mắt thâm thuý của Triệu Mịch Thanh nhìn cô đầy dịu dàng, anh nắm tay cô đi về phía trước, nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Không vội, ăn tối trước đã rồi vừa ăn vừa nói.”

“…”

Sắc mặt Lương Hạnh hơi thay đổi cô giãy giụa, trợn mắt nói: “Tôi đồng ý ăn tối với anh bao giờ?”

Triệu Mịch Thanh nắm chặt tay cô, không chút nhúc nhích, vẻ mặt bình thản ngẩng đầu nhìn xung quanh, sau đó cong môi: “Vậy em muốn nói chuyện với tôi ở đây? Không sợ bị người khác nhìn thấy à?”

Khoé miệng Lương Hạnh giật giật, cô cắn môi: “Mau đi.”

Cô miễn cưỡng lên xe nhưng có vẻ tâm trạng Triệu Mịch Thanh lại rất tốt, độ cong trên môi anh càng sâu hơn, anh cúi đầu thắt dây an toàn rồi nói: “Ngày mai tôi vẫn tiếp tục để Nghiêm Minh đưa em đi làm. Đương nhiên nếu em muốn thì đi xe tôi cũng được.”

Gần đây cô không lái xe đi làm nói lên rằng cô vẫn nghe những gì anh nói ngày hôm đó, đồng thời trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Lương Hạnh lạnh lùng từ chối một cách rất dứt khoát: “Không cần!”

Khó khăn lắm cô mới đuổi được anh đi, cô không muốn kéo theo một chiếc đuôi nữa, không khác gì cài thêm máy theo dõi.

Triệu Mịch Thanh hơi bất đắc dĩ lại cực kỳ nhẫn nại nói: “Lương Hạnh, tôi không thể lúc nào cũng ở bên em, vì em hay vì con thì thời gian này em cứ nghe lời tôi trước đã, được không?”

Mắt Lương Hạnh khẽ loé lên, cô quay lại nhìn anh cực kỳ lãnh đạm, cười như không cười: “Nói cứ như chỉ cần có anh bên cạnh thì tôi sẽ không gặp nguy hiểm, không có anh thì tôi vẫn có thể sống tốt. Lái xe!”

Nói xong cô quay đi, nhìn về phía trước.

Triệu Mịch Thanh nhìn cô thật sâu, môi mỏng mím chặt, anh không nói gì nữa mà khởi động xe.

Trời vừa tối thì cả hai cũng tới được nhà hàng.

“Chào anh, anh đi mấy người ạ?” Nhân viên phục vụ ân cần tiến lên tiếp đón.

“Hai người.”

“Được ạ, mời đi theo tôi.”

Tìm được phòng riêng nhỏ, Lương Hạnh cởi áo khoác rộng bên ngoài ra rồi ngồi xuống.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận