Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Tỷ Phú Trời Cho Lục Nguyên

Chương 107: Xin lỗi, tôi đã có bạn gái.

Tôi là hoàng tử đã cứu cô?

Cô gái tốt, mới vừa nãy còn rất bình thường cơ mà, sao trong nháy mắt bệnh thần kinh lại tái phát chứ.

“Sao nào, anh cho rằng tôi bị bệnh tâm thần à?” – – Viên Linh có chút mắt hứng, nhìn chằm chằm vào Lục Nguyên, nói: “Vậy tôi hỏi anh, có phải ba ngày trước anh đã từng lái xe không?”

Ba ngày trước? Từng lái xe sao?

Lục Nguyên khế giật mình, ba ngày trước chính là cái ngày mà Vương Liên bệnh nặng, anh và Chu Doãn đã bắt xe đi đến bệnh viện Tử Quang. Trên đường đi xe taxi bị người ta chặn lại không cho đi qua, tài xế sợ hãi không dám đi tiếp, nên anh đành phải tự mình lái xe lao thẳng vào.

Không sai, đúng là mình đã từng lái xe.

Nhưng có liên quan gì đến cô chứ?

“Đúng thé, làm sao vậy?” – Lục Nguyên nói.

“Vậy được rồi, ngày hôm đó, lúc anh lái xe, có phải là có người đã chắn đường ở phía trước không?” – Viên Linh tiếp tục hỏi.

“Đúng vậy.” – Lục Nguyên vẫn không hiểu, rốt cuộc là cô gái này muốn nói cái gì.

“Vậy là được rồi, sở dĩ ngày hôm đó có người chắn đường không để cho xe đi qua, là vì có người muốn tỏ tình với tôi.” – Viên Linh nói đến đây có chút oán trách lại có chút phiền muộn, trừng mắt nhìn Lục Nguyên: “Hừ, anh cho rằng không có ai muốn tôi, cho nên mới bám dính lấy anh sao? Vậy là anh đã sai hoàn toàn rồi, rất nhiều người đang theo đuổi tôi, hơn nữa cũng đều là những anh trai có tiền. Trong đó có một nam sinh theo đuổi tôi đặc biệt mãnh liệt, mặc dù tôi đã từ chối, nhưng mà anh ta rất cứng đầu, còn luôn luôn quáy rồi tôi. Ba ngày trước, ngay trên dọc đường ở trong trường học, người đó đã bày đầy hoa hồng và bóng bay ra để tỏ tình với tôi, để tôi đồng ý làm bạn gái của anh ta.”

“Anh ta là một phú nhị đại rất có tiền, bố làm khai thác mỏ, ha ha, tiểu đệ trong tay cũng không ít, lúc trước anh ta sai người chặn hết bốn hướng của con đường kia. Sau đó anh ta chất đầy hoa tươi và bóng bay ở chính giữa con đường, buộc tôi phải làm bạn gái của anh ta. Đương nhiên là tôi rất tức giận, nhưng mà lúc ấy có rất nhiều học sinh vây xem ở xung quanh.

Hơn nữa, anh ta phí nhiều tâm tư như vậy làm tôi lúc ấy cũng không biết phải từ chối như thế nào. Với lại, tên kia mời được không ít người đứng ở bên cạnh hô to là kêu tôi đồng ý anh ta, rất nhiều học sinh không biết rõ sự thật nên cũng cảm thấy rất lãng mạn, cũng hét to lên theo.”

“Mặc dù tôi không phải là một người sợ phiền phức, nhưng mà trong lòng tôi thực sự có chút bối rối. Dù sao trước mặt nhiều người như vậy, nếu như tôi có hành động không thích hợp thì cũng không tiện đối với danh dự của Viên Linh tôi. Hơn nữa, điều làm cho tôi rất kinh hoảng lúc đó cũng không phải chuyện này, mà là ở trong tình huống đó, người nam sinh kia cũng lộ ra vẻ rất phân khích, thậm chí anh ta còn muốn tới ôm tôi, nhìn thái độ của anh ta thì còn muốn đến hôn tôi nữa.”

Viên Linh nói đến đây đột nhiên trên mặt lộ ra một chút khẩn trương, dường như thoáng nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó: “Lúc ấy tâm tình của tất cả mọi người xung quang cũng rất hào hứng, cho nên khi mọi người nhìn thấy anh ta muốn tới ôm hôn tôi, chẳng những không có người nào đến giúp tôi, mà còn có không ít người vỗ tay, điều này càng kích thích người nam sinh kia hơn.”

“Nếu như là bình thường anh ta tuyệt đối không dám làm ra loại hành động không an phận này. Nhưng vào thời điểm đó, ngay dưới bầu không khí ấy, đầu anh ta cũng nóng lên rồi, mà tôi thì cũng rất bối rối, trong lòng cũng sợ hãi vô cùng. Lúc đó tôi chỉ mong có một người đột nhiên cưỡi mây đến, xuất hiện như một vị thần. Sau đó dùng một cước đá văng người nam sinh kia ra, rồi bảo vệ tôi, để tôi không bị xâm phạm.”

“Thế nhưng tôi biết rõ, đó là chuyện không có khả năng.” – Viên Linh tiếp tục nói: “Lúc ấy trong lòng tôi đã tuyệt vọng, hơn nữa bởi vì sợ hãi và bối rối, cả người tôi cũng không có cách nào nhúc nhích được, chỉ có thể nhắm mắt lại, mặc cho người nam sinh kia giang hai cánh tay ra nhào về phía tôi.”

“Nhưng ở trong thời khắc tuyệt vọng này, đột nhiên có một chiếc xe gào thét lao vọt đến.”

“Đúng vậy, là một chiếc taxi lao tới, tới cái chỗ mà không thể nào có xe lao tới được, bởi vì bốn phương tám hướng đều bị tiểu đệ của người nam sinh kia chặn lại rồi, không ai có thể đi vào. Nhưng thật không thể tưởng tượng nỗi, thật sự có một chiếc taxi xuất hiện trước mắt tôi, điên cuồng lao qua, nghiền nát hoa tươi bóng bay và những dải duy băng đầy màu sắc trên đường. Chiếc xe cũng nghiền nát tất cả hoa hồng. Bầu trời dường như xuất hiện mưa rơi. Người vây quanh xem cũng bị kinh động, chạy tán loạn ra xung quanh.”

“Bầu không khí náo nhiệt vừa rồi cũng lập tức bị nguội lạnh, không có ai hoan hô, không có ai hò hét, cho nên nam sinh kia cũng đã bình tĩnh lại.”

“Tôi hung hăng tát cho nam sinh kia một cái, sau đó nhìn về hướng chiếc taxi đã lao vút đi không còn thấy bóng dáng. Lúc ấy trong lòng tôi đã yêu người nam sinh lái xe taxi kia muốn chết rồi. Mặc dù có khả năng là anh ấy không chú ý đến tôi, mặc dù hình bóng của anh ấy chỉ chợt lóe lên ở trước mắt tôi, thế nhưng trong cái nháy mắt kia, tôi đã thích anh ấy rồi.”

“Bởi vì ước nguyện của tôi đã được thực hiện, anh ấy đã cứu vớt tôi, anh ấy chính là thần tiên hạ phàm trong tưởng tượng của tôi, anh ấy chính là Tề Thiên Đại Thánh cưỡi mây đến, anh ấy đánh lui người có mưu đồ làm loạn với tôi, anh ấy chính là anh hùng của tôi.” – Nói đến đây Viên Linh nhìn Lục Nguyên, rồi mỉm cười: “Cho nên, bây giờ anh hiểu rõ ý của tôi rồi chứ?”

Lục Nguyên nhất thời không còn lời nào để nói.

Đúng vậy, ngày đó bản thân anh lái taxi chạy như điên, hình như đúng là cũng đã đụng bay vô số các loại bóng bay và hoa hồng. Đương nhiên, lúc đó ở trong đầu Lục Nguyên chỉ có ý muốn nhanh chóng đến bênh viện, cũng không có để ý quá nhiều.

Đúng rồi, chẳng trách mấy người tóc vàng kia lại chắn kín đường, hóa ra là phía trước có người đang làm nghỉ thức tỏ tình.

“Cho nên, anh còn cảm thấy tôi bị bệnh tâm thần sao?”

Viên Linh mỉm cười nói.

“Không phải.” – Lục Nguyên thành thành thật thật nói.

“Vì chuyện đó mà tôi thích anh, có phải là rất hợp lý không? Tôi muốn làm bạn gái của anh, cũng không thành vấn đề chứ?” – Viên Linh tiếp tục hỏi.

“Chuyện này…”

Lục Nguyên không khỏi nhìn người nữ sinh trước mặt này, dáng người cô cao gây, có lẽ ít nhát cũng phải cao một mét sáu bảy, đứng rất gần trước mặt anh, thậm chí anh còn có thể ngửi thấy được một mùi hương nhẹ nhàng mềm mại trong hơi thở của cô.

Nói thật, không động tâm một chút gì là điều không thể nào, dù sao thì cũng có một cô gái rất xinh đẹp đang đứng ở trước mặt như thế này.

*Xin lỗi, tôi đã có bạn gái.”

Lục Nguyên nghĩ đến Chu Doãn, cũng không có chần chừ gì mà xoay người rời đi.

Lần này, cô gái như chết lặng.

“Này, anh chờ một chút.”

Ai ngờ Viên Linh lại đuổi theo anh, một lần nữa kéo Lục Nguyên lại.

“Cô còn muốn làm cái gì vậy, tôi đã nói rồi, tôi có bạn gái rồi.” – Lục Nguyên nói như vậy, nhưng trong lòng anh cũng không thực sự rất tức giận, giọng nói cũng coi như là vẫn nhã nhăn.

Dù sao đối phương cũng là một nữ sinh rất xinh đẹp. Hơn nữa, nữ sinh này lại có ấn tượng tốt với mình như thê.

Dù thế nào cũng không thể nổi giận với một nữ sinh như vậy.

“Anh có bạn gái thì sao chứ?” – Viên Linh nhướng mày, lộ ra bộ dáng chẳng hè để ý: “Tôi có thể cạnh tranh với cô ta. Anh cho tôi một cơ hội, Viên Linh tôi cam đoan có thể cướp được anh từ trong tay của cô ta. Hơn nữa tôi cũng có thể cam đoan, chỉ cần anh để cho tôi theo đuổi anh, tôi tuyệt đối cũng có thể làm cho anh yêu thích tôi.”

Nhìn thái độ tràn ngập tự tin của cô, Lục Nguyên cảm thấy có chút buồn cười.

Chẳng qua cô nàng này cũng thật sự có vốn liếng để tự tin, cô rất đẹp, cũng rất hào phóng, dáng người cực kỳ tốt, nhìn thoáng một cái thì bộ ngực kia của cô ít nhất cũng phải là cỡ C.

“Hơn nữa, rốt cuộc có phải là anh thật sự có bạn gái hay không chứ? Tôi không tin đâu. Anh tầm thường như thế này làm sao có thể có bạn gái chứ?” – Viên Linh đột nhiên chuyển chủ đề câu chuyện, còn nói thêm.

Mặc dù cô nói nghe như đang cười nhạo Lục Nguyên, nhưng thật ra trong giọng nói của cô cũng không có ý xem thường gì, mà chỉ có một loại cảm giác như kén cá chọn canh mà thôi.

Vừa nói chuyện, Viên Linh bỗng nhiên vươn tay ra, sửa lại cỗ áo cho Lục Nguyên một chút: “Anh xem anh này, cổ áo cũng không chỉnh tề, làm sao lại giống như là người có bạn gái chứ?

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận