Chương 02: Cái gì là giàu nứt vách đổ tường
Lại nói lúc này Lục Nguyên đã xông vào phòng khách VIP.
Bên trong có một người đàn ông đeo kính hơn ba mươi tuổi, đang uống cà phê, đọc báo cáo, mặc âu phục màu lam xám, trông rất có khí chất.
Nhìn thấy Lục Nguyên, không khỏi sững sờ.
Không trách anh ta được, người đàn ông này là quản lí chi nhánh VIP của ngân hàng, công việc chính là chuyên tiếp đãi khách VIP.
Bản thân ngân hàng Nhụy Hoa đã là “máy bay chiến đấu” trong các ngân hàng, cho dù khách hàng bình thường cũng đều là nhân vật không tầm thường, chứ đừng nói đến khách hàng VIP.
Cho nên, những khách hàng mà người đàn ông này tiếp đãi mỗi ngày cũng là người trên người.
Đầu tiên, tuổi tác đa số đều là bốn mươi năm mươi tuổi. Tiếp theo, bất kể là mặc quần áo hay là mang đồng hồ, đều hiện lộ rõ thân phận cao quý.
Nhưng Lục Nguyên hoàn toàn không giống những hình tượng này.
“Xin hỏi anh là…?” – Quản lý vẫn có chút kiềm chế.
“À, tôi tới lấy tiền.”
“Anh có thẻ ngân hàng VIP của có chúng tôi?”
“Tôi không dùng thẻ.” – Lục Nguyên nói.
“Vậy sao anh lấy tiền?” – Quản lý ngồi bất động, nghi ngờ nhìn Lục Nguyên, trong lòng thì tính toán, biết đâu thằng nhóc này mắc bệnh thần kinh, Trịnh Nguyệt kia cũng không biết làm sao lại để thằng nhóc này xông vào, may mà bây giờ không có khách VIP, bằng không đột nhiên có thằng nhóc lỗ mạng như thế xông vào, dọa khách hàng cũng không biết chừng.
Lát nữa nhất định phải dạy dỗ Trịnh Nguyệt một trận ra trò mới được.
“Tôi dùng vân tay.” – Lục Nguyên nói.
Quản lý nghe xong câu này, ánh mắt lập tức khẽ động, không tự chủ đứng lên.
Quản lý đứng lên, cũng không phải tỏ vẻ phẫn nộ, mà tỏ vẻ tôn trọng.
Dù sao, ngồi khi mình ở địa vị cao, đứng khi ở địa vị thấp.
Không sai, mặc dù lấy tiền ở ngân hàng nhất định phải có thẻ ngân hàng, cho dù VIP cũng có thẻ VIP, nhưng ngân hàng Nhụy Hoa cũng cung cấp dịch vụ vân tay, đây là sự chuẩn bị dành cho những người có địa vị cực cao hoặc là thân phận cực đặc thù.
Đương nhiên, loại người này cực ít.
Giống như chi nhánh ngân hàng Nhụy Hoa này, một năm cũng chỉ có một hai người dùng vân tay lấy tiền.
Mặc dù trông Lục Nguyên hoàn toàn không như loại người này, nhưng quản lý không dám thất lễ, nếu là thật thì sao?
Nhanh chóng sai người lấy máy vân tay ra.
Lục Nguyên dùng ngón tay cái nhấn một cái.
Một tiếng còi báo động bén nhọn.
Vẻ mặt quản lý lập tức nghiêm trọng, nhìn chằm chằm Lục Nguyên, tư thế kia xem ra chính là muốn gọi bảo vệ ngay.
“Đừng kích động, đừng kích động.”
Lục Nguyên vội vàng nói: “Nói thật, tôi cũng không biết ngón tay nào, anh kiên nhẫn chút, chờ tôi thử lại lần nữa.”
Quản lý nhẹ gật đầu, nhưng vẻ cảnh giác vẫn không thay đổi.
Trong lòng tự nhủ thằng nhóc này, tôi thấy cậu giống một thằng lừa đảo rảnh rỗi không có chuyện gì làm tới tìm thú vui thì có.
Lục Nguyên cũng không để ý tới anh ta, lại thử mấy ngón tay nữa, cuối cùng, một tiếng “tinh” vang lên.
Chứng minh thành công.
Lần này, sắc mặt quản lý lập tức từ cảnh giác nghiêm trọng, biến thành mặt mày hớn hở.
“Ôi, ngài Lục, vừa rồi thật sự đắc tội đắc tội, tôi tên Trương Trạch, là quản lí VIP của chi nhánh, sau này còn xin chăm sóc nhiều hơn.”
Sau khi Lục Nguyên xác minh thành công, tên cũng đương nhiên sẽ hiển thị trên máy.
Trương Trạch khom lưng, duỗi hai tay ra, lấy một tư thế cực thấp bắt tay với Lục Nguyên.
“Xin mời đi theo tôi.”
Kế tiếp, Trương Trạch nhấn xuống một cái ở trong phòng VIP, vách tường lặng lẽ tách ra giống như trong phim, bên trong là lối đi nhỏ bằng kim loại, lóe lên ánh sáng trắng óng ánh.
Hai người đi một lát thì tới một cái cửa bằng kim loại có mật mã.
“Ngài Lục, mời xác minh tròng đen.”
Lục Nguyên gật đầu, xác minh tròng đen thành công, cuối cùng, anh mất một lúc để nghĩ mật mã.
Bởi vì mật mã này gia tộc đã nói cho anh biết vào ba năm trước, nhưng ba năm nay, anh luôn ẩn nhẫn, cho nên mật mã chưa từng phát huy tác dụng, gần như sắp quên hết rồi.
Rốt cục, tất cả đều được xác minh thành công.
Cửa kim loại chậm rãi mở ra.
Bên trong là một phòng đơn, bốn phía đều là két sắt.
“Ngài Lục, trong các tủ bảo hiểm này đều là vàng thỏi.” – Trương Trạch mở một loạt két sắt phía đông, lập tức, trong phòng lóe ánh vàng, những thỏi vàng này đều nặng cân đó, cứ mười thỏi đặt ở trong một cái hộp trong suốt, mười hộp để trên một tầng két sắt, mỗi két sắt có năm tầng, tổng cộng có năm cái két sắt.
Tổng cộng có bao nhiêu thỏi vàng, Lục Nguyên cũng lười đếm.
“Bên này là đồng hồ nổi tiếng.” – Trương Trạch lại mở ra két sắt phía tây.
Cũng là năm cái két sắt, mỗi cái có năm tầng, mỗi một tầng đều là đồng hồ Thụy Sĩ nổi tiếng, hơn nữa đa số đều là bản số lượng có hạn, chọn đại một cái Rolex Cu Ba cũng có giá trị hơn một triệu, Lục Nguyên cũng lười đếm, đại khái tất cả mấy ngàn cái đồng hồ nổi tiếng.
“Bên này, là đô la.”
Trương Trạch lại mở ra két sắt phía nam, bên trong mỗi một chồng là trăm tờ đô la, chồng chất thành núi.
“Tôi lấy chút nhân dân tệ.” – Lục Nguyên nói: “Anh hãy lấy cho tôi một triệu, tôi muốn tiền mặt.”
“Được ạ, ngài Lục xin chờ một chút.”
Trương Trạch mở két sắt lớn nhất ở phía Bắc, bên trong toàn bộ đều là nhân dân tệ, xếp đầy toàn bộ vách tường, giống như đến thư viện.
“Cứ bỏ vào đây đi.”
Nói xong, Lục Nguyên ném cho Trương Trạch một cái túi nhựa màu đen bẩn thỉu.
Trương Trạch sững sờ, dùng túi nhựa đựng nhân dân tệ? Đây cũng quá tùy ý rồi, nhưng lại nghĩ đến cách ăn mặc của Lục Nguyên, lại nhìn tài sản của anh một chút, một triệu này cũng chỉ như là hạt cát, người ta cũng không cần để ý.
Cũng không nhiều lời, sắp xếp gọn cho Lục Nguyên.
Lục Nguyên cũng không nói nhảm, cầm lên đi ra ngoài.
Mà Trương Trạch muốn đi theo, nhưng anh ta còn phải khóa từng cái két sắt lại, cho nên chưa ra kịp.
Lúc này, trong đại sảnh.
Trịnh Nguyệt đang lo lắng không chịu nổi.
Mắt thấy Lục Nguyên đã đi vào rất lâu rồi, nhưng chưa đi ra.
Rốt cuộc là tình hình ra làm sao, trong nội tâm cô ta không có yên.
Muốn xông vào xem thử, nhưng cấp bậc mình lại không đủ.
Hơn nữa, cô ta chắc chắn một trăm phần trăm Lục Nguyên tuyệt đối là một thằng thất bại rảnh rỗi sinh nông nổi, một khi bị quản lý phát hiện, chắc chắn sẽ bị đuổi ra.
Đúng lúc này, Trịnh Nguyệt lại thấy Lục Nguyên xách theo một túi nhựa màu đen đi ra.
Ôi, vừa nãy chẳng phải thằng nhóc này đi vào tay không sao? Cớ sao đi ra tay còn cầm đồ?
“Đứng lại.”
Trịnh Nguyệt xông lên bắt lấy Lục Nguyên.
“Cô làm gì đó?”
Lục Nguyên không ngờ người phụ nữ này còn tới kiếm chuyện.
Mặc dù trước đó người phụ nữ này xem thường mình, nhưng Lục Nguyên cũng không muốn làm cô ta mất mặt, nói thật, muốn làm cô ta bẽ mặt rất dễ, trực tiếp nói với Trương Trạch là được.
Cho nên sau khi cầm tiền rồi, Lục Nguyên chỉ muốn rời xa ngân hàng này.
Lại không nghĩ rằng đột nhiên bị Trịnh Nguyệt chụp lấy cổ tay, không kịp đề phòng, túi nhựa rơi xuống, rầm rầm, tiền trong túi lập tức rơi ra đầy đất.
Trịnh Nguyệt nhìn ngây người.
Vợ chồng họ Vương kia cũng nhìn ngây người.
Người lấy tiền trong ngân hàng cũng nhìn ngây người.
Mặc dù khách hàng của ngân hàng Nhụy Hoa cũng không tệ, nhưng dùng cái túi nhựa này đựng một triệu, đúng là chưa từng có.
“Tiền này, là anh trộm? Bắt ăn trộm.”
Lúc Trịnh Nguyệt nói câu này, thật ra bản thân cũng không thể nào tin được, đùa à, ngân hàng an ninh tốt như vậy, sao có thể để một tên thất bại đến trộm một triệu chứ?
Nhưng nếu không phải trộm, cô ta thật không biết số tiền này ở đâu ra.
“Bắt anh ta lại, bắt anh ta lại.”
Vợ chồng họ Vương kia cũng xông lên bắt lấy Lục Nguyên.
Lập tức, trong đại sảnh rối loạn ồn ào.
Rất nhiều người nhìn dáng vẻ của Lục Nguyên, cộng thêm Trịnh Nguyệt mặc đồng phục ngân hàng nói bắt ăn trộm, cho nên phần lớn cảm thấy Lục Nguyên thật là ăn trộm.
Cũng ngay lúc này.
Cuối cùng Trương Trạch cũng khóa xong két sắt, vừa nhìn Lục Nguyên đã ra tới, anh ta cũng vội vàng chạy ra theo.
Thật ra Trương Trạch không ra cũng không sao, dù sao công việc của Lục Nguyên đã xong.
Nhưng Trương Trạch làm ngân hàng vài chục năm, chưa từng gặp qua người nào giàu có như Lục Nguyên, cho nên cũng muốn nịnh hót.
Vì thế, anh ta vội vàng chạy ra, nếu có thể đuổi kịp thì tự mở cửa giúp Lục Nguyên hoặc đưa Lục Nguyên lên xe, lại nói vài lời khen, để bản thân có một ấn tượng trong lòng Lục Nguyên thì đáng giá rồi.
Nào ngờ khi đi ra lại thấy cảnh tượng như vậy.
Một đám người Trịnh Nguyệt bắt lấy Lục Nguyên, còn kêu to bắt ăn trộm.
Trái tim Trương Trạch bị dọa đến nhảy ra ngoài, mặc dù anh ta không biết bối cảnh cụ thể của Lục Nguyên, nhưng những thứ như vàng thỏi, đồng hồ nổi tiếng, đô la trong tủ bảo hiểm của Lục Nguyên cộng lại chỉ sợ mấy trăm tỷ cũng có, loại người này sẽ là người bình thường sao?
Bây giờ bị cấp dưới của mình ngộ nhận là ăn trộm, bắt lấy nhục nhã trước mắt bao nhiêu người?
Nếu như Lục Nguyên nổi giận, mình thân là quản lý bị mất chức cũng là chuyện trong vài phút, không chỉ là mất chức, có lẽ cả đời này mình cũng không thể làm nghề ngân hàng nữa.
“Mấy người đang làm gì đó?”
Trương Trạch vội vàng chạy tới, còn chưa kịp mở miệng.
Trịnh Nguyệt lại hưng phấn tranh công với Trương Trạch, “Quản lý Trương, nơi này có ăn trộm, bị tôi bắt được rồi.”
Nói xong, Trịnh Nguyệt còn đắc ý.
Nghĩ thầm, lần này có thể được khen.
Quản lý Trương là người đứng đầu chi nhánh Kim Lăng của ngân hàng Nhụy Hoa, có thể được anh ấy coi trọng, chỗ tốt của mình cũng thật là to.
“Buông tay.”
Ai ngờ, Trịnh Nguyệt dù thế nào cũng không ngờ, đầu tiên là Trương Trạch đẩy cô ta ra một cách thô bạo.
Không chỉ như thế, Trương Trạch còn đẩy vợ chồng họ Vương cũng đang nắm lấy Lục Nguyên ra
“Ngài Lục, anh không sao chứ? Thật xin lỗi, thật xin lỗi. Là do tôi vô trách nhiệm, tôi nhận lỗi với anh.” – Trương Trạch vội vàng nhận lỗi với Lục Nguyên.
Nhìn dáng vẻ của Trương Trạch giống như hận không thể tát cho mình mấy bạt tai, chỉ cần có thể để Lục Nguyên thông cảm.
Trịnh Nguyệt ngơ ngác nhìn tất cả.
Nhìn thấy Trương Trạch hết sức lấy lòng Lục Nguyên.
Rốt cuộc cô ta cũng hiểu rõ.
Kẻ thất bại bị mình xem thường, còn bị mình dùng lời nói sỉ nhục này thì ra là khách hàng cấp bậc cao đến mức không thể tưởng tượng được.
Bởi vì, từ trước đến nay cô ta chưa từng nhìn thấy Trương Trạch như thế này bao giờ.
“Cô còn đứng ngớ ra đấy làm gì, mau xin lỗi ngài Lục đi.”
Trương Trạch quát Trịnh Nguyệt.
Cô gái ngốc này, suýt chút nữa hại chết mình.
Lúc này Trịnh Nguyệt lập tức nghe theo, không cần Trương Trạch sai bảo, đã sớm cung kính xin lỗi Lục Nguyên, còn rất có lòng cúi người, trong lúc cúi đầu, rãnh ngực trắng nõn có độ sâu lộ ra từ cổ áo.
Nhưng Lục Nguyên căn bản không nhìn cô ta, điều này khiến trong lòng Trịnh Nguyệt âm thầm cảm thấy đáng tiếc.
“Ngài Lục, sau này có gì dặn dò cứ điện thoại báo cho tôi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!