Chương 99
Vương Tuấn Kiệt vốn là người trong lòng của rất nhiều thiên kim tiểu thư đất Giang Thành.
Không kể gia thế tốt thì Vương Tuấn Kiệt còn là một nghệ sĩ có tiếng, đạt nhiêu giải thưởng trong và ngoài nước, khối tài sản khổng lồ, không kể đến nhan sắc thuộc hàng nam thần, đốn tim bao nhiêu thiếu nữ.
“Kia đúng là Kazuma Vương đúng không?”
Bên ngoài một vài tiếng xì xào vang lên.
Đám tiểu thư rớt hết cả liêm sỉ đồng loạt tiến về phía Vương Tuấn Kiệt đi đến.
“Lương Thanh Sơn! Cậu nhanh chân quá đấy!”
Vương Tuấn Kiệt vừa nhìn thấy Lương Thanh Sơn thì vui vẻ cất tiếng.
Đối với sự hiếu kỳ xung quanh thì cực kỳ lãnh đạm.
Có một vài người không nhịn được tiến đến nhưng ngay lập tức bị vệ sĩ ngăn lại, xem ra Vương Tuấn Kiệt đã có chuẩn bị mà đến.
“Phục vụ, mau mang rượu!”
Lương Thanh Sơn lại lần nữa gọi.
Nhưng Vương Tuấn Dương không xuất hiện.
Anh lén ra phía vườn sau.
Nhảy qua một cái bụi hông, Vương Tuấn Dương tự chửi thề trong lòng khi bị mấy cái gai hoa hồng cắm cào xước tay.
“Ai đó?”
Từ trong cửa sổ, có tiếng nói vọng ra.
Vương Tuấn Dương bị bất ngờ, giật bản mình nhìn lên.
Từ cửa sổ, một cái đầu thò ra, một cô gái vô cùng xinh đẹp, trang điểm tỉ mỉ mái tóc xoăn sóng nhẹ nhàng.
Vừa nhìn thấy Vương Tuấn Dương bộ dáng khả nghị, cô gái cất tiếng: “Anh là ai? Ở đây với mục đích gì?”
Vương Tuấn Dương thu hồi lại biểu cảm lúc trước, giả bộ đau khổ nói: “Tiểu thư, tôi là phục vụ rượu ở đây, vừa rồi đi lạc, không biết đường ra!”
Cô gái trên lầu hơi nghi ngờ, nhìn Vương Tuấn Dương hôi lâu rồi nói.
“Phải không?”
Vương Tuấn Dương không đáp, chỉ gật đầu lia lịa ra bộ khờ khạo.
Cô gái trên lâu thấy thế bật cười, chăm chú nhìn Vương Tuấn Dương rồi cất tiếng: “Anh cũng đẹp trai đó! Này, muốn đổi nghề không?”
Vương Tuấn Dương không ngờ được sự tình lại thay đổi theo hướng này.
Anh bèn cười trừ mà nói: “Tiểu thư cứ đùa.”
Nhưng cô gái trên đó có vẻ vẫn chưa buông tha, cô ta đưa tay vẫy vẫy: “Anh mang lên phòng cho tôi một ly rượu được không?”
Vương Tuấn Dương không còn cách khác đành gật đầu cho xong chuyện.
“Cô chờ chút!”
Nói xong thì biến mất sau hàng hoa hồng gai, tặc lưỡi nhận xét: “Phụ nữ chính là những sinh vật đơn giản, không nên dây chút nào!”
Vương Tuấn Dương tìm đến một hành lang vắng người, anh bắt gặp một phục vụ rượu khác, thấy anh ta đang mang theo một khay rượu bèn đập vai: “Anh bạn, giúp tôi mang một ly rượu cho tiểu thư trên nhà.”
Nói xong thì biến mất nhanh chóng.
Vương Tuấn Dương vốn đến đây để xem trò vui, chừng nào chưa tìm được trò vui nhà họ Kiều thì anh không thỏa mãn được.
“Cậu Kiêu!”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!