CHƯƠNG 42.
Trịnh gia rối loạn trong cuộc chiến thượng vị, di chúc được công bố, một mình Hà Quân nắm giữ hơn 20 phần trăm cổ phần, trở thành một trong các vị cổ đông lớn nhất của công ty. Vì mợ Cả quá mức chèn ép gây khó dễ cho Hà Quân, cộng thêm mợ ta có xu hướng để cho người nhà mình vào quản lý công ty, vậy nên tôi với cậu Út mới nhượng cổ phần của mình lại cho Hà Quân. Chỉ có mẹ tôi là vẫn chần chừ chưa quyết định được là có nên cho Hà Quân cổ phần của bà hay không, suy nghĩ này của bà tôi có thể hiểu, vậy nên cũng không dám tác động vào thêm...
Hiện tại thế trận đã rõ, hai bên tranh đấu rất quyết liệt, chưa đến hồi kết nên vẫn không rõ ai thắng ai thua. Nhưng theo như phán đoán của tôi, tôi nghĩ phần thắng nghiêng về phía Hà Quân là rất lớn!
*
Cả ngày tôi ngủ ở trong phòng nghỉ của Thế Nam, anh ấy thì bận rộn làm việc ở bên ngoài, còn tôi thì ngủ đến thối người ở bên trong. Từ mấy ngày trước là tôi đã có triệu chứng này, cơ thể luôn trong trạng thái muốn ngủ, ngủ từ sáng đến chiều cũng được. Tôi cũng hết cách, là con của tôi muốn ngủ, tôi không cản nổi.
Ăn mặc cẩn thận bước ra ngoài, nhìn thấy Hồng gia đang nhăn mặt nhíu mày xử lý công việc, trông bộ dáng tập trung làm việc của anh phải nói thật sự rất là cuốn hút. Tôi không đi tới, chỉ lặng lẽ đứng dựa vào cửa, ngắm nhìn hình ảnh này của anh thật lâu, thật kỹ...
Bây giờ được nhìn thì cứ nhìn cho đã đi, bởi vì sau này có muốn nhìn anh như thế này thì cũng không còn cơ hội nữa...
Tôi cứ nhìn anh như thế, cũng không rõ là bao lâu, chỉ biết là khi đang mải mê nhìn thì Hồng gia cũng vô thức ngẩn mặt lên nhìn tôi. Hai ánh nhìn giao nhau, có yêu thương, có cưng chiều, cũng có một chút gì đó quyến luyến bịn rịn. Bất chợt Hồng gia cười, tôi nhìn thấy anh cười, phút chốc tôi cũng bật cười theo. Người đàn ông này cười lên thật sự đẹp trai quá, phải chụp lại một tấm ảnh làm kỷ niệm mới được.
Lấy ra điện thoại từ trong túi quần, tôi giơ máy lên, yêu cầu Hồng gia ngồi yên cho tôi chụp một tấm. Người đàn ông nào đó có chút phàn nàn, bảo tôi làm việc trẻ con nhưng trên môi thì vẫn giữ nụ cười rực rỡ, còn không quên tạo dáng cho thật lịch lãm và phong độ để lên hình cho đẹp nữa. Chịu chết, anh chiều chuộng tôi tới mức này thì bảo tôi làm sao ghét anh cho được đây?
Ngồi chễm chệ trên đùi Hồng gia, tôi khoái chí ngắm nghía bức ảnh mà tôi vừa chụp, chỉnh sửa tạo thêm chút hiệu ứng ánh sáng, thành phẩm cho ra bức ảnh quá sức tuyệt vời. Cất điện thoại vào trong túi quần, tôi xoay người ôm cổ người nào đó, hào sảng mà tặng cho người nọ một nụ hôn trên má.
- Hình chụp quá đẹp, thưởng cho một cái hôn.
Thế Nam cười tươi, tay ôm lấy eo tôi, xoa xoa, bất mãn hỏi:
- Một cái hôn thôi à? Em trả công như vậy là quá thấp, anh chưa từng để cho ai chụp ảnh của mình đâu...
Nghe anh phàn nàn, tôi liền hào phóng cúi người hôn thêm một cái nữa lên má anh. Hôn xong, lại tới phiên tôi phàn nàn:
- Thế này chắc đủ rồi nhỉ? Em cũng chưa cho ai ôm em như thế này đâu, anh đừng có mà đòi hỏi.
Hết cách với tôi, Thế Nam chỉ cười, sau đó ôm lấy tôi hỏi những chuyện linh tinh vặt vãnh. Tôi biết thời gian gần đây anh rất bận, bận rộn đến mức không có thời gian ngủ, không có thời gian ăn. Bên phía Hồng Lâm đang ra sức chèn ép Thế Nam trên mọi mặt trận. Mà đúng như những gì ông nội dự đoán, Hồng gia nhà tôi có phần yếu thế hơn, chống trả rất nhượng bộ...
Cũng phải thôi, quyền lực tối cao là nằm ở đám người chú Ba, Thế Nam trước giờ luôn tự mình cố gắng, bây giờ nổ ra chiến sự, với sức chiến đấu đơn thân độc mã thì làm sao anh ấy có thể chống lại đám người kia được. Càng nghĩ tới tôi càng thấy xót xa cho Hồng gia nhà tôi, trông anh cười nhưng thần sắc lại rất mệt mỏi, chắc hẳn là anh đang phải lo lắng nhiều lắm.
Nghĩ nghĩ, tôi mới ôm lấy eo anh, tựa mặt vào lồng ngực rắn chắc của anh, tôi nỉ non lên tiếng:
- Thời gian này chắc anh áp lực lắm... có cần em giúp gì không?
Hồng gia xoa xoa lấy lưng tôi, anh ngã người ôm lấy tôi, trầm giọng, đáp:
- Anh vẫn ổn mà, không cần lo cho anh.
Tôi khẽ gật gật, sau đó lại vờ dò hỏi:
- Nhưng... tại sao chú Ba và anh em Hồng Lâm lại muốn phá vỡ quy tắc mà lật đổ anh? Em... thật sự không hiểu...
Nghe tôi hỏi, Hồng gia không lấy làm khó chịu, anh nhàn nhạt trả lời:
- Lật đổ anh là chuyện sớm hay muộn thôi mà, bọn họ làm sao chịu để yên cho anh có cơ hội vượt mặt bọn họ được.
Tôi lúc này mới ngước mắt lên nhìn anh, cố quan sát biểu cảm của anh.
- Là do họ thấy Vạn Hồng phát triển quá nhanh nên mới phá vỡ trận tuyến mà ra tay chèn ép anh?
Hồng gia gật đầu, thản nhiên xác nhận:
- Sự thật là như vậy, anh với chú Ba không có tranh chấp trong gia tộc, chỉ có tranh chấp thị trường làm ăn. Hiện tại thì đang đấu nhau trên thương trường, nhưng anh nghĩ chỉ thêm một thời gian ngắn nữa thôi, tranh chấp trong gia tộc chắc chắn sẽ diễn ra.
Tôi nghe mà thấy lo lắng trong lòng, chỉ mới tranh chấp trên thương trường đã khiến cho Thế Nam bận đến quên ăn quên ngủ như thế này rồi. Nếu như tranh chấp trong gia tộc thật sự diễn ra thì anh phải chống chọi với khó khăn như thế nào đây?
Càng nghĩ càng thấy sợ, càng thấy đau lòng, tôi không muốn nghĩ nữa, liền sà vào lòng anh, tiếp tục ôm chằm lấy anh. Tôi vẫn còn được ôm anh khi nào thì sẽ cố mà ôm khi đấy, chỉ tiếc là sau này, lúc anh yếu đuối và khó khăn nhất, tôi lại không có được cơ hội ở bên cạnh anh...
Thấy tôi ôm anh chặt như vậy, anh liền dịu giọng, an ủi tôi:
- Được rồi mà... anh không sao... sẽ không có việc gì đâu. Bất quá nếu anh không còn gì thì vẫn còn em, em nuôi anh, cho anh ở ké nhà em... nhỉ?
Tôi nghe anh nói mà muốn khóc, vành mắt tôi đỏ lên, cố lắm mới ngăn cho nước mắt không chảy ra ngoài. Giá như tôi không còn yêu anh, giá như tôi vẫn đang rất hận anh, vậy thì tốt cho tôi và anh quá. Kiếp trước ngược nhau thì không có cản trở gì, kiếp này có quá nhiều cản trở thì lại muốn được sống với nhau tới suốt kiếp. Ông Trời vừa thương vừa đùa tôi đúng không, sao tôi lại cứ bị rơi vào những tình cảnh tiến thoái lưỡng nan như thế này vậy? Đã là kiếp thứ hai tôi được sống rồi, vậy mà vẫn không có được hạnh phúc trọn vẹn...
Tôi ôm siết lấy anh, áp mặt áp mũi vào người anh, giọng tôi lí nhí đáp lời:
- Ừm, em sẽ nuôi anh, nếu anh không còn gì nữa thì vẫn còn có em... em sẽ nuôi anh đến già.
Người đàn ông nọ bật cười sảng khoái, còn vui vẻ cùng tôi nói đùa linh tinh. Tôi biết bề ngoài anh cố gắng vui vẻ như thế là muốn tôi không cảm thấy lo lắng về tình hình hiện tại. Chứ nếu như sau này anh có mất tất cả, anh cũng sẽ không để tôi nuôi anh...
Kiếp trước anh không yêu tôi nên tôi không bao giờ thấy anh lo lắng cho tôi, còn kiếp này anh đối với tôi thật lòng, vậy nên mỗi giây mỗi phút đều muốn suy nghĩ cho cảm nhận của tôi. Bởi vì tôi đã từng nhìn thấy dáng vẻ anh ghét bỏ tôi, anh xem thường tôi, vậy nên khi anh thật lòng yêu tôi, tôi chỉ cần cảm nhận một chút là có thể nhìn thấu ra được.
Tình yêu chân thành của một người đàn ông rất dễ nhìn thấy, còn nếu như bạn không nhìn thấy, vậy là chứng tỏ... anh ấy không hề yêu bạn!
*
Tôi không chắc nguyên nhân xảy ra cuộc chiến giữa phủ Thượng và phủ Hạ có phải là do cái chết của cậu tôi hay không. Bởi vì Hồng gia không nói rõ nguyên nhân, mà người của phủ Thượng cũng không để lộ ra thông tin gì. Thật sự mà nói, những nghi ngờ của tôi, ông nội và Hà Quân, tất cả cũng chỉ là suy đoán mà thôi. Chứ thực hư sự thật rốt cuộc là như thế nào thì tôi không biết được, đến giờ vẫn chưa rõ ràng.
Hồng gia chỉ nói với tôi rằng phủ Thượng vì muốn thống nhất thiên hạ nên mới bắt đầu ra tay áp chế quyền lực của anh. Chứ anh tuyệt nhiên chưa từng nhắc đến chuyện của cậu tôi, cũng chưa bao giờ nhắc đến cái chết của ba chồng tôi trước kia. Mà anh đã không đề cập tới thì tôi cũng không dám hỏi, bởi vì tôi sợ khi tôi hỏi anh, anh xác nhận đó là sự thật, vậy thì tôi sẽ không biết phải đối diện với anh bằng cách nào. Tôi hiện tại luôn trân trọng từng giây từng phút được ở bên cạnh anh, là biết trước sẽ phải chia xa nên tôi vô cùng cẩn trọng và trân quý. Chuyện giữa tôi và anh ở kiếp trước, tôi không muốn tính toán với anh nữa, chỉ muốn sống cho thật tốt kiếp này, muốn được yêu và cũng muốn được người mình yêu yêu lại mình, chỉ thế là đủ...
Hà Quân rất bận, Hồng gia càng không có gì để nói, anh bận đến mức không có thời gian đi vệ sinh. Tất cả mọi người đều rất bận rộn, chỉ có tôi là nhàn rỗi. Mà nói đúng ra thì tôi muốn bản thân tôi nhàn rỗi để không ảnh hưởng đến bé con trong bụng chứ không phải là tôi nhàn rỗi thật. Về chuyện tôi đã hứa với ông nội, tôi vẫn đang rất đau đầu đây. Thật sự tôi rất muốn nói cho ông nội tôi biết về sự xuất hiện của bé con ở trong bụng tôi, nhưng tôi lại sợ khi nói ra rồi, ông nội sẽ ép tôi làm ra chuyện khiến tôi phải hối hận cả đời...
Thật sự, tôi không muốn rời xa Thế Nam một chút nào, nhất là trong khoảng thời gian khó khăn này, tôi không nỡ, cực kỳ không nỡ!
*
Hà Viên đột nhiên cho người chuyển lời muốn gặp tôi, tôi nghe nói, sức khỏe của Hà Viên đang rất yếu, yếu một cách bất ngờ!
A Tam đi theo sau tôi, con bé nghiêm túc báo cáo:
- Cô Viên bị cậu Cả nhốt lại ở khu sau nè mợ, tách biệt với mọi người, một tuần chỉ cho gặp mặt cậu Bảo một lần. Hôm bữa em có tới khu sau dò thử coi tình hình của cô Viên thì cô Viên năn nỉ em chuyển lời tới mợ. Cũng không biết là chuyện gì, nhưng em thấy thái độ của cô Viên có vẻ nghiêm trọng lắm...
Tôi khẽ gật đầu, tiếp thu tình hình, sau đó hỏi:
- Hà Viên bị bệnh gì? Có kêu bác sĩ đến khám cho chị ta chưa?
A Tam gật đầu, con bé đáp:
- Dạ có, dú Cúc có báo cho cậu Cả, cậu Cả liền cho kêu bác sĩ đến khám cho cô Viên...
- Rồi bác sĩ nói sao?
- Bác sĩ nói cô Viên bị suy nhược cơ thể, mắc chứng âu lo... điều trị từ từ sẽ khỏi. Nhưng mà em thấy mãi mà cô Viên không khỏi, ngược lại sức khỏe càng ngày càng tệ, kỳ lạ ghê...
Tôi nắm rõ được tình hình, cũng nhận ra được điều bất thường trong lời nói của A Tam. Hà Viên không phải là suy nhược cơ thể, sức khỏe chị ta yếu bất thường là có vấn đề...
Nghĩ qua một chút, tôi lúc này mới quay sang dặn dò A Tam:
- Ừm mợ hiểu rồi, lát nữa mợ vào thăm Hà Viên, em ở ngoài cửa canh chừng. Em sắp xếp thêm mấy người nữa canh chừng bên ngoài, đề phòng có chuyện không may, hiểu chưa?
A Tam gật đầu tắp lự, con bé nhận lệnh bố trí thêm người canh chừng ở bên ngoài cửa phòng của Hà Viên. Cũng không phải do tôi làm lố, mà là tôi đang cẩn thận, cẩn thận để bảo vệ bé con của tôi. Hà Viên hiện tại không rõ tìm tôi để làm gì, Hồng gia lại đối xử với chị ta như vậy, tôi sợ là chị ta giận quá làm liều mà xuống tay với tôi.
*
20 phút sau, tôi từ trong phòng Hà Viên bước ra ngoài, bước chân có chút nặng nề, tâm trạng cũng cực kỳ phức tạp...
A Tam thấy tôi đi ra, con bé liền đi tới, thấp giọng hỏi khẽ:
- Mợ, mợ sao vậy?
Nghe A Tam hỏi, tôi im lặng không trả lời, mãi tới mấy phút sau, tôi mới nhíu mày, hỏi nhỏ:
- Tam, Phúc Bảo đâu rồi?
Mặc dù có chút tò mò khi nghe tôi hỏi đến Phúc Bảo, nhưng A Tam vẫn cực kỳ thận trọng mà trả lời tôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!