Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Với Lấy Hạnh Phúc

Truyện: Với Lấy Hạnh Phúc
Tác giả: Dao Ninh

Chap 6

... Dăn dạy xong, Hạnh được về lại bếp để chuẩn bị bữa sáng cho kịp, vừa làm ,nước mắt Cô cứ chảy ,không biết đến khi nào, cô mới thoát khỏi cảnh cùng cực này.

Trong lúc tủi thân vì nhớ nhà, Hạnh quên mất là phải nấu riêng đồ ăn chay cho bà Địch, bởi thế lúc bưng lên cho lão Điều cùng hai đứa con gái, Hạnh lật đật bê bát mì có tí thịt xay cho bà Địch.

Khi còn chửa kịp quay lưng, thì Cái tô mì vừa hay bị lia thẳng ra ngoài cửa vỡ cái choảng khiến Hạnh giật mình. Cũng may cô đi xuống bậc rồi, chứ không đứng trước cửa mì nóng như thế thì chỉ có nước bỏng.

Ném cái bát xong, bà Địch đi ra ngoài ,mặt đằng đằng sát khí, mấy người trong nhà nghe động cũng chạy vào. Nhìn thấy cái bát có thịt thì ai cũng biết nguyên nhân là gì. Lúc này thì Hạnh cũng đoán được ra, nhưng tầm này có làm gì đi nữa thì cũng đã muộn. Vội vàng nhặt nhạnh mảnh vỡ, Hạnh lí nhí van xin:

- Con...con xin lỗi bà, tại con quên. ...

-Quên? Quên cái mả mẹ mày con đĩ!


Bà Địch thẳng chân đạp một cái khiến Hạnh lăn lộn xuống đất, tay đập vào mảnh bát vỡ máu lại chảy ra khắp sàn. Vết thương cũ chưa lành, vết thương mới lại có. Mụ Địch tay cầm tràng hạt chỉ vào mặt Hạnh xỉa xói:

-mới đầu tao còn nghĩ mày ngờ nghệch ,đần độn, nhưng giờ tao mới hay mày cũng độc địa ra trò. Mày định để tao ăn thịt có đúng không? Mày không nghe lời tao nói phải không. Bây giờ là mày bỏ thịt, sau này mày tính bỏ thuốc chuột cho tao ăn vào chết có phải không.

Bà Địch tức sặc tiết cầm cái gậy bằng gỗ lim dúi vào đầu cô trì triết. Hạnh chỉ biết cắn chặt môi chịu đựng.

Khi bà định không còn sức mà chửi, thì lại đến lượt cái May cái Thêu vào đá đấm. Sức con gái đôi mươi cứ thế sút vào chỗ hiểm khiến Hạnh quặn thắt . Chúng nó vẫn để bụnh nghĩ Hạnh quyến rũ thầy nó, đến chuyện này nó tính luôn lần nữa khiến Hạnh nằm bép dí không ngóc đầu lên nổi. Và mặc nhiên, Lão Điều đứng trơ mắt nhìn nhưng không hề đả động. Tầm này hắn vào can, không những Hạnh không được cứu, mà còn bị chúng nó đánh thêm vì nghĩ lão đang bênh nhân tình.

Hai tên gia nhân chạy vào hè, nhâng Hạnh lên rồi nói:

-Hai cô để chúng con xử nốt...

Thêu và May gật đầu, Tuất lôi Hạnh xuống bếp, còn Hợi nhanh chóng dọn dẹp lại những mảnh bát vỡ . Dưới bếp, Hạnh vẫb tỉnh chỉ là toàn thân tê cứng khômg còn cảm giác gì nữa.

Để cho Hạnh tựa vào đống rơm, Tuất chạy về phòng lấy bông băng rồi chạy sang băng bó cho Hạnh. Vừa làm Tuất vừa lắc đầu nói:

- Tao đã dặn mày thế nào sao mày còn quên? Tao mà không lôi mày xuống đấy , mà để hai ả đấy đánh thì chỉ có chết. Nhâng cao cái tay lên!

Vừa trách lại vừa thấy tội, Tuất rửa vết thương sạch sẽ rồi cầm máu bằng cách rịt thuốc lào vào . Thấy Hạnh không nói năng câu gì, Tuất thấy thương hại bèn nói:

- Ở nhà này cứ làm tròn việc của mình thôi sẽ được yên ổ n,hơn nữa tránh xa cụ Điều ra, dây vào không tốt đẹp gì cả đâu.

Vừa nói, anh vừa cẩn thân băng lại vết thương ,những chỗ bầm trầy xước nhẹ, cũng chỉ chấm bông cồn cho sạch ròii để khô là ổn.

Đối với Tuất ,nhìn thấy cảnh người hầu kẻ hạ bị đánh ở nhà này thì là chuyện không còn hiếm, nhiều lúc ,anh được lệch bà Địch cũng góp sức đánh đấm . Nhưng chưa ai giống như Hạnh, vào chửa được nửa ngày đã đánh cho thừa sống thiếu chết ,sang đến hôm sau cũng vậy. Nhìn mặt cô trông là biết hiền lành, chứ không phải dạng lươn lẹo, thế nên ban nãy, anh giải vây cho Hạnh cũng là vì thế.

- Tôi muốn về nhà,tôi không muốn ở đây nữa.

Hạnh mếu máo chảy nước mắt trên khuôn mặt bẩn thỉu khiến Tuất nhìn chăm chăm. Đến bây giờ cô mới biết vào đây là sai lầm, thu dọn đồ đạc cất đi , Tuất nói nhỏ:

-Vào đây làm gì có đường ra nữa. Thôi, chịu an phận sẽ ổn cả thôi . Với cả hôm qua, thầy mày bán trắng cho cụ Điều rồi...

- Thầy bán tôi ư? Không thể nào,anh nói dối, thầy chỉ cho tôi qua đây làm kiếm tiền thôi .

Vừa nói Hạnh lại khóc, Tuất lắc đầu anh bảo:

-Tin hay không tùy mày, Nếu mà không biết điều, tao chỉ sợ mày không sống nổi quá một tháng ở nhà này đâu.

Nói xong Tuất đứng dậy đi, để lại một mình Hạnh trong bếp. Hạnh nhìn vào vô định nghĩ về chuyện ông Hàng bán mình, tại sao ông ấy lại bán con gái?sống trong này, cô có sung sướng gì đâu. Không biết thực hư thế nào ,ở đây sống lại chẳng bằng chết khiến Hạnh bất lực hoàn toàn

Trưa, sợ Hạnh còn đau, đến bữa không có cơm cô lại bị đánh thêm, thế cho nên Tuất đi vo gạo nấu cơm. Rơm bên cạnh Hạnh ngồi đấy không rút được, Tuất lại không dám mở lời, thế cho nên anh chạy qua sau nhà rút Rơm vào nhóm lửa. Nhân tiện, Tuất bỏ hai Củ khoai lang ra nướng cho Hạnh, biết cô nhịn từ tối hôm qua, lại bị đánh đập thế này, không có gì vào bụng còn chết ra đấy.

Hai người ngồi cạnh nhau nhưng không nói lời nào. Bất chợt, Hạnh nói:

- Anh Tuất, anh có thể giúp tôi ra khỏi căn nhà này được không?

Hạnh thì thào giọng yếu ớt nhưng đủ để Tuất nghe được, lúng túng anh đáp:

- Tao làm gì có thẩm quyền mà cứu được mày. Mà kể cả có ra khỏi được nhà này ,mày nghĩ chạy về đến nhà cô Thêu cô May để yên cho nhà mày đấy. Độ độc ác của bà Địch thế nào chắc mày cũng hiểu. Thôi, đừng nghĩ đến cách ấy, vô ích lắm.

Tuất vừa nói vừa khều củ khoai lang đã xém vỏ, lấy rơm chùi qua loa rồi bửa đôi cho Hạnh, nhưng cô quay mặt đi không lấy. Tuất nhìn cũng chẳng biết làm gì, thấy Hạnh thế này, anh lại không can tâm.

Nghĩ Hạnh chỉ có suy nghĩ bỏ đi nhất thời , rồi sau cô sẽ ngẫm ra mà chấp nhận. Nhưng cô khờ khạo thế này ,ngẫm mãi cũng chẳng thông, thế cho nên Hạnh nằm như thế đến tối , Tuất nhìn lắc đầu. Cô mà cứ chống đối thế này , thì chỉ có chết thôi.

Cơm tối Tuất cũng là người chuẩn bị mặc cho làm việc quần quật ngoài đồng ngày ,anh vẫn chạy nhanh về nhà nấu cơm khômg sợ Hạnh lại bị đánh nữa.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt ,môi khô nứt nẻ tựa như cái xác khiến Tuất chạnh lòng. Anh biết Hạnh là cô gái thật thà, nhưng ở nhà này thật thà hay không không quan trọng, quan trọng là phải biết điều. Đã rất nhiều đứa con gái khônh chịu được sự lăng mạ, lẫn gạ tình của lão Điều mà bỏ đi ,nhưng đấy là khi lão chưa có gì ràng buộc . Đến lượt Hạnh bị bán thẳng thừng ,giấy trắng mực đen thế này thì chạy đằng trời. Đã có nhiều người nói rằng ,cầm được đồng tiền nhà lão Điều thì sống không bằng chết.

Nhưng Hạnh cứ nằm ì ra chống đối thế này cũng không phải cách. Bực mình không biết phải làm gì, Tuất tặc lưỡi nói:

- Thôi ăn đi, tối tao sẽ giúp mày thoát khỏi đây.

Những câu nói tưởng chừng như nhất thời lại khiến Hạnh tươi tắn lên ,ánh mắt lấp lánh tràn đầy hi vọng khiến Tuấn không nỡ dập tắt;

- thật thế không? Anh hứa với tôi rồi nhé. Tôi nhờ anh cả đó.

Vừa nói, Hạnh cầm lấy củ khoai bóc vỏ ăn ngon lành . Đến bây giờ cô chỉ còn biết trông cậy vào Tuất, mong anh thương tình mà giải thoát cho Hạnh một con đường trở về.

Nhận lời Hạnh, nhưng Tuất cũng không biết làm thế nào, hàng đêm anh vẫn ngủ ngoài cổng để canh chừng kẻ trộm. Bây giờ mà để Hạnh đi thì chính anh phải vạ, anh biết ăn nói thế nào với nhà bà Địch. Nhưng nhìn Hạnh thế này ,Tuất lại không đành buộc lòng ,anh giúp cô thoát khỏi căn nhà độc địa.

Đêm ấy, chờ mọi người trong nhà ngủ say, Tuất dẫn Hạnh ra bên hông nhà ,nơi Có giàn trầu không bò tươi tốt . Bờ tường làm bằng gạch cao quá đầu người khiến hai người đứng từ dưới đất trông theo ngán ngẩm. Tuất chống tay vào đầu gối cúi cập người rồi nói:

- Mày trèo lên lưng tao rồi bám vào bờ tường cho dễ.

Tầm này, không có thời gian mà nghĩ nữa, thế nên khi được Tuất bày cách, Hạnh trèo phóc lên lưng rồi bám vào bờ tường, nhờ có tấm lưng Của Tuất, mà Hạnh dễ trèo hơn hẳn. Trước khi nhảy xuống bên kia đường, Tuất nói nhỏ

-Cẩn thật nhảy khéo gãy chân. Tao chỉ biết giúp mày đến đây thôi, còn sau mày phải tự tính.

- Cảm ơn anh nhé, tôi sẽ không quên ơn Của anh đâu.

Nói xong, Hạnh nhảy xuống , Tuất cũng thở phào, nếu chuyện mà lộ, chắc chắn anh cũng khó mà thoát tội.

Dù chân tay mang nhiều thương tích, nhưng tầm này có há gì với sự nhớ nhà da diết, Hạnh vừa chạy tập tễnh vừa khóc vui mừng, vậy là cô đã thoát khỏi ngôi nhà độc ác ấy.

Nửa đêm nửa hôm khi ông bà Hàng đã ngủ , Hạnh về nhà gọi :

-thầy ơi! U ơi, mở cửa cho con với

Chạm tay vào cánh cửa mới làm Hạnh thở phào, may quá về được chót lọt. Ông Hàng nằm còn nghĩ mình ngủ mơ, nhưng tiếng cửa đập thình thình làm ông choàng tỉnh ngồi bật dậy,con gái ông đích thị đã về.

Bà Hàng nằm buồng bên dù đang ốm, nhưng Nghe tiếng con, bà gắng dậy rồi lao ra ngoài. Bầu trời tối đen như mực ,chỉ có ánh trăng trên cao chiếu xuống. Nhìn thấy thầy u, Hạnh mừng đến phát khóc , nhìn con gái dặt dẹo chưa kịp hỏi, thì Hạnh đã ngất trên tay ông bà vì kiệt sức.

Đưa con vào trong nhà, ánh đèn dầu héo hắt thắp bên, lộ ra những vết thương chằng chịt rỉ máu, mới đi sang bên ấy từ ngày hôm qua thôi mà thân tàn ma dại thế này rồi.

- Chắc con bé sang bên ấy bị đánh đập khổ sở lắm. Cũng may là chạy được về đây, chứ không chắc là chết.

Bà Hàng nhìn con không cầm được nước mắt, ông Hàng nhìn con còn không dám nhìn lâu ,nghĩ con mình sang bên ấy được ăn ở sung sướng, biết thế này đời nào ông cho con đi.

- Mai tôi sẽ đến trả lại tiền cho nhà cụ Điều.

Bà Hàng gật đầu, nhìn con vẫn mê man bất tỉnh. Họ đâu có biết, nhà nghèo như họ làm gì có quyền được lên tiếng.

Sáng sớm hôm sau, Hạnh tỉnh dậy, nhìn rõ thầy u mình, cô mừng chảy nước mắt. Ngồi kể lại sự tình cho ông bà nghe mà ai nấy đều nghẹn ngào. Nhất là ông Hàng, bản thân ông quyết định cho con gái sang ấy là sai lầm nhất trong cuộc đời. Nhẹ nhàng động viên, ông nói:

-Chờ trời sáng hẳn thầy sẽ sang bên ấy để xin người ta . Nhà họ giàu chắc chẳng gây khó nhà mình đâu.

Hai người gật đầu, tầm này giữ được mạng là may rồi, chả còn ai nghĩ đến chuyện lấy chồng, trinh tiết gì sất cả .

Bên nhà lão Điều, mặc dù giúp Hạnh trốn từ đêm,từ lúc ấy Tuất không tài nào chợp mắt được, nhưng sợ bị phạt, anh nằm ở ngoài chiếu gần cổng giả vờ ngủ say không biết gì, để chuyện Hạnh chốn khômg liên quan đến mình.

Khi Tuất còn nằm ngáy o o gần cổng, thì May định đi chợ từ trong nhà bước ra, thấy Tuất nằm, ả định chống tay vào đít chửi Tuất một trận nên thân. Nhưng khi bước đến cạnh, thấy người thanh niên cao to vạm vỡ, cơ bắp săn chắc, nước da đen lì bóng nhẫy khiến May có chút lúng túng, cô gái đôi mươi chớm độ xuân thì nhìn thấy người khác giới khẽ giật mình đỏ mặt. May nhìn Tuất từ đầu cho đến chân rồi nuốt nước bọt cái ực. Chả hiểu sao, Tuất cũng ăn ở nhà này lâu rồi ,mà đến bây giờ May mới phát hiện ra anh đẹp trai đến vậy.

Nhấn Mở Bình Luận