Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Với Lấy Hạnh Phúc



Chap 7

... May ngồi xuống cạnh Tuất ,sờ lên cơ bắp ,lên bụng cuồn cuộn sáu múi Của anh mà thèm thuồng. Da tay May chạm đến đâu , người Tuất nổi gai ốc đến đấy. Bất ngờ Tuất giật mình mở mắt ,May cũng nhanh mồm suỵt hàng nước dãi sắp tràn trề ra khỏi khoang mồm.

Nhìn xung quanh thấy May ngồi bên cạnh, Tuất lúng túng ngồi phắt dậy vơ lấy cái áo khoác lên người lúng túng nói:

- Cô May! Cô ngồi đây từ bao giờ. Cô tính đi chợ à?Cô bỏ quá cho, tối tôi có làm mấy chén rượu nên ngủ quên. Để .. để tôi mở cổng cho.

Mặt Tuất đỏ ửng ,anh vùng dậy ra cổng mở khóa. May lững thững theo sau, giọng ngập ngừng đáp:

- Em... em định đi chợ, nếu anh mệt anh cứ ngủ đi.

Giọng mọi ngày của May chua hơn dấm, ấy vậy mà giờ nhẹ nhàng đến lạ . Tuất ở đây khá lâu rồi ,toàn thấy May chửi như hát chứ có nghe thấy nhẹ nhàng thế này bao giờ. Càng nghĩ ,Tuất càng sợ, mở cổng rồi mở toang cánh ra, không dám nhìn vào mắt May. Ả nhìn vào thân hình vạm vỡ Của Tuất một lượt cắn cắn môi thèm thuồng rồi mới bỏ ra ngoài.

Còn mình Tuất, nhìn lên đồng hồ đã điểm sáu giờ , nghe tiếng kéo ấm kéo chén trong nhà thì anh biết lão Điều đã dậy. Rón rén bước vào, Tuất nói vấp

- Bẩm cụ! Con Hạnh nó đi đâu rồi ấy cụ ạ. Con vào bếp mà không thấy nó đâu cả.

Đang định kề chén nước vào mồm ,lão Điều nghe đến đây thì khựng lại , gã hơi nhăn mặt rồi nói:

-Nó đi đâu là đi đâu? Chả phải mày canh cổng đêm còn gì? Chẳng lẽ nó bỏ ra ngoài mà không biết.

- Dạ bẩm cụ , tối qua con có uống chén rượu nên ngủ không biết gì, nhưng không có chuyện nó đi ra ngoài cổng mà con không biết, bởi khóa con vẫn dắt vành quần.

Vừa nói ,Tuất vỗ đùm đụp vào bẹn khiến lão Điều chau mày, lão liền chửi:

-Tiên sư mày !sao mà ... khắm lọ thế ! Mày không rửa cái củ đi à. Khiếp! Nặng mùi còn hơn mùi cá khô nữa.

Tuất cười nhạt ngượng ngùng, Lão Điều quay lại bàn uống nước rồi nói tiếp:

- mày thử tìm nó lại lần nữa quanh nhà xem. Nếu con đĩ ấy chốn thì chỉ có nước nó về nhà thầy u nó thôi. Mẹ Kiếp! Ở chưa được mấy hôm đã bỏ đi.

Lão Điều bực dọc đập tay mạnh xuống phản, Tuất vờ gật gù, nhưng anh lại hỏi:

- Con thấy con đấy nó cứ ớ ẩn thế nào ấy ông ạ,kiểu như không được khôn ngoan. Sao ông không mướn đứa nào tinh anh một tí ,mướn con này tổ tốn cơm. Hôm trước nó còn bưng bát mì đầy thịt cho bà đấy.

Tuất đang muốn nói xấu để giải vây cho Hạnh,lão Điều Nhếch mép cười , lão nói:

- cũng chính vì nó ngờ nghệch tao mới phải bắt nó về, những đứa khôn ngoan chịu thế nào được với tao. Vả lại, thầy nó hôm đếm đây đã ngậm tiền của tao rồi, của một đống tiền chứ lá mít đâu mà cho không. Thôi ,mày xuống nấu ăn sáng đi, tí tao với mày qua nhà con đĩ ấy.

Tuất gật đầu ,chạy đi nấu cơm ngay, tầm này Tuất đang lo cho Hạnh không biết cả nhà cô sẽ thế nào. Sống bao năm ở đây nên Tuất biết, Lão Điều một khi đã cần gì, hay muốn thứ gì thì đều phải có bằng được ,dẫu u lão là bà Địch không ưa gì tính dâm dê Của con trai, nhưng lại không thể nào ngăn chặn được. Người làm thì thiếu, vẫn phải mướn vào nhà, mà lão Điều thì xấu hay đẹp gì lão xơi cả. Đã có một vài cô gái bị lão Điều hãm hiếp dẫn đến mang bầu đều là bà Địch ra tay xử lí, nhẹ thì đánh cả nhà, rồi bêu riếu rằng con ở ham phú quý giàu sang mà úp chủ, nhẹ thì nhân lúc không để ý ép người ta uống thuốc phá bầu,rồi tống cổ đi. Hầu như cô gái nào cũng chả chịu nổi nhà lão Điều, nhưng tuyệt nhiên không ai dám lên tiếng vạch tội. Bởi nhà bà Địch này vốn giàu có từ mấy đời , quen thân với cả quan,người làm to cũng đều biết mặt, vì thế có vạch tội đi chăng nữa, có tố cáo thì cũng Chả ai giải quyết.

Tuất lo cho Hạnh và gia đình cô gặp họa, nhưng lại khômg có cách nào báo tin. Chỉ mong sao, từ đêm qua cả nhà bỏ chốn thì may ra yên ổn.

Khi ăn sáng xong, Tuất và lão Điều cùng vài thằbg cộm cán đi đến nhà Hạnh, quãng đường không quá xa nay đi cảm giác lại càng gần, một chốc đã đến trước cổng nhà ông Hàng. Tuất bước lên đạp đạp vào cánh cổng gọi lớn:

- Có ai ở nhà không? Có cụ Điều đến.

Sở dĩ Tuất nói như vậy, để đánh động cho người trong nhà, nếu vẫn còn ở nhà,thì nhanh chân mà trốn. Lão Điều chỉ tử tế lúc bình thường thôi, chứ lúc lên cơn rồi ,cũng khốn nạn hết biết. Thân làm đầy tớ phục dịch không còn cách nào phải đi theo hầu hạ.

Trong nhà tầm này chỉ có hai ông bà Hàn,g ban nãy Hạnh đã đi thả bò ở ngoài đồng. Vết thương vẫn còn đau, nhưng u thì ốm, thầy ở nhà sửa lại chuồng bò , nằm mãi cũng ê ẩm người nên Hạnh đi thả.

Nghe tiếng gọi, ông Hàng từ ngoài vườn lật đật chạy vào, thấy lão Điều mang nhiều người tới ông cũng hơi hãi. Nhưng vẫn ra mở cổng cúi lạy:

-Dạ, con Chào cụ Điều ...

Chưa để ông Hàng nói dứt câu, lão Điều đi vào trong nhà ,đàn em không ai bảo ai lục lọi khám xét tìm Hạnh. Ông Hàng nhìn cũng biết chuyện thỏa hiệp này khômg dễ dàng chút nào,

Sau một hồi tìm kiếm không thu được kết quả gì, cả đám tập hợp lại báo kết quả. Lão Điều tay cầm cái tẩu thuốc hít vào lõm má, rồi lại phả ra những làn khói đặc tựa như sương mù. Hất hàm lên sẵn giọng,g lão Điều hỏi:

- Mày nói đi! Con Hạnh đâu?

Ông Hàng sợ hãi tim đập thình thịch nhưng không nói chỗ của con gái ra cho lão Điều biết. Bà Hàng nghe có nhiều người vào thì cũng lếch thếch đi ra ngoài xem sao. Trong lúc này ông Hàng chỉ mong con gái không về để dính vào tai họa.

Không nói không rằng, ông Hàng vào trong nhà lấy tromg túi áo ra một bọc tiền,bọc tiền này chính Lão Điều và ông thỏa Thuận bán con. Nhưng bây giờ ông nghĩ lại, chả có gì quý bằng gia đình sung túc.

Khẽ đẩy bọc tiền về phía lão Điều, ông Hàng thưa:

- Bẩm cụ, ngày hôm trước con có sang nhà để đưa cái Hạnh xin việc làm ở nhà cụ. Lúc ấy con trót dại, thiếu suy nghĩ rồi điền vào tờ giấy bán con. Nay con nghĩ lại thấy mình ngu dốt, vì thế cho nên , con xin trả lại cho cụ bọc tiền, mong cụ tha cho cái Hạnh...

- Tha? Mày bảo tao tha nó thế nào?Mày nghĩ tao trẻ ranh à? Nếu mày muốn chuộc con? Cũng được!nhưng tiền phải gấp đôi chỗ này. Lão Điều ta xưa nay buôn bán gì cũng phải có lãi mới bán. Chuộc lại cũng vậy, không thiếu một xu thì tao tha.

Bà Hàng nghe thì sợ, vội chạy ra quỳ xuống túm lấy chân lão Điều xin xỏ:

- Cụ ơi! Cụ thương nhà con với, nhà con thì kiếm đâu ra gấp đôi để mà đền. Không ấy... hay là cụ cho con đi thay cái Hạnh được không.

Bà Hàng đang mệt sẵn ,lại khóc lóc khiến bà càng thêm kiệt sức. Lão Điều không thương tình, còn đá bà Hàng ra chỗ khác, hắn nói:


-Cái loại già như mày tao mang về hầu thêm chứ được tích sự gì. Con Hạnh lọt được vào trong nhà tao là phước phần của nó , một đứa mất trinh tiết thì có còn gì nữa đâu mà gìn với chả giữ. Thôi, không nói nhiều, tao cho chúng mày đúng một tiếng, nó ở đâu thì gọi nó về , còn không đừng có trách.

Vừa nói, Lão Điều ngồi xuống cái ghế gỗ trước sân chờ , ông Hàng đỡ vợ dậy rồi liếc lão Điều cháy mặt. Nói như vậy chả phải hắn còn ác độc hơn quân ăn cướp giết người hay sao.

Nhân lúc tất cả không ai để ý, Tuất lẻn ra ngoài cổng canh xem Hạnh có về đây khômg . Chờ một lúc thì cô lù lù đi về, Tuất chạy ra kéo tay Hạnh rồi nói"

- Này!nghe tao, chạy thật xa vào, lão Điều đang ở trong nhà tìm mày đấy. Tầm này e nhà mày khó thoát.

Nghe Tuất nói mà tay chân Hạnh rụng rời, cô nghĩ trốn về nhà là xong, nhưng bây giờ Lão Điều đến tận đây đúng thật là mang họa. Suy cho cùng , Nhà cô kể cả có chạy được từ đêm qua, thì cũng biết chạy đi đâu bây giờ, trong khi bao đời họ gắn bó ở mảnh đất này ,nào đã đi qua lũy tre làng lần nào.

Bây giờ mà bỏ đi thì không biết thầy u ra sao nữa. Mặc Tuất khuyên can, Hạnh quyết vào rồi nói:

- Tôi không thể để thầy u tôi một mình được, nếu hai người có mệnh hệ gì ,tôi biết phải làm sao.

Nói rồi, Hạnh bỏ mặc Tuất, xông vào con ngõ để vào trong nhà, nhưng một lần nữa, Tuất lại kéo tay ,anh giữ chặt lấy vai Của Hạnh lắc mạnh:

- Mày bị điên à?thầy u mày ở trong kia đang bảo vệ mày ,vậy mà mày định xông vào để chết chung hay sao. Nghe tao , ở yên ngoài này.

Nói rồi, hai bên giằng co ,Tuất bất lực đẩy thẳng Hạnh xuống ao, mùa sen nở nên Hạnh lẫn vào đám sen có thể nhìn thấy thầy u mình tromg kia mà không cần phải ra mặt.

Tuất lúc ấy mới chầm chậm đi vào, vẫn thấy lão Điều ngồi rung đùi ,đôi mắt hắn dán chặt vào ông Hàng. Tuất rón rén đi lên rồi nói nhỏ vào tai cụ Điều:

- Có khi nào con Hạnh nó chốn từ đêm qua không về nhà này không hả cụ. Nếu mà nó không về đây chúng ta cứ tra khảo lão già này thì có ích gì đâu.

- Hừ! Sao lại không có ích , tao chắc chắn là con đĩ ấy nó đã về đây. Bởi vì khi hỏi về việc nó trốn đi từ đêm, nếu lão không biết chắc chắn sẽ sửng sốt rồi gạ hỏi nó đã đi đâu ,đi từ lúc nào. Đằng này lão bình thản còn đòi thỏa hiệp lại với tao. Mà cứ cho là nó không về đây đi chăng nữa, thì tao bắt thầy u nó phải chịu, lấy được đồng tiền của tao dễ lắm hay sao, con làm thầy u chịu....

Vừa dứt lời, cái đồng hồ quả quýt đeo tay của hắn kêu răng rắc báo hiệu vừa dứt một tiếng đồng hồ, vẫn không thấy Hạnh về. Lão Điều đứng dậy gọi đàn em:

-Chúng mày! Châm lửa đốt sạch nhà nó cho tao.

Tuất tái mặt trước lời hô hoán của lão Điều, anh cũng không biết phải làm gì để ngăn lại. Trong khi còn đứng loanh quanh,thì đám đàn em đã bện mồi châm lửa. Vì nhà tranh vách trẻ, bờ tường cũng chỉ là đất trộn với trấu ,với bùn, thế nên khi mồi lửa giơ lên đến đâu, cái mái nhà sập sệ hiên rơm đỏ rực lửa đến đấy mà chả cần xăng tẩm, dầu châm .

Ông Hàng thấy mái nhà bị cháy hốt hoảng chạy thẳng vào trong dìu vợ ra ngoài, vì cú đạp vừa rồi của lão Điều,bà đau nằm thiếu đi một chỗ. Từng mảng vách bén lửa cháy lép bép rồi sập cả mái khiến ông bà già bấu víu vào nhau tháo chạy. Nhìn cả nhà mình đỏ rực lửa ai nấy đều đau lòng. Hạnh ngoài ao chứng kiến tất cả, cô trồi lên hẳn mặt nước rồi chạy xộc vào trong sân,đôi mắt ngấn lệ túm lấy cổ áo Của lão Điều rồi gầm lên giận dữ:

-Tao về rồi đây, mày có tìm tao để tính sổ thì tao đây, chúng mày đừng làm khổ thầy u tao nữa.

Chưa dứt câu thì Hạnh đã bị đám tay sau giữ chặt ,ông bà Hàng nhìn con đầy đau đớn vừa nói vừa khóc:

-Thầy xin lỗi con,tất cả là do thầy.

Lão Điều nhìn thấy Hạnh thì cười, khẽ Tiến lại gần rồi chạm vào má của Hạnh liếm láp một đường rồi nói:

- chúng Mày biết tại sao nhữbg đứa con gái vào nhà tao lại sợ hãi không? Vì tao muốn chúng phải phục tùng tao, nhưng lúc ấy tao lại không có gì ràng buộc , chúng nó bỏ đi tao chỉ còn trơ mắt nhìn . Nhưng mày thì khác, chính thầy mày đã bán thẳng cho tao , giấy trắng mực đen ,kể cả tao có giết ,thậm chí là chôn sống mày cũng không ai ý kiến được.

Nhấn Mở Bình Luận