Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Với Lấy Hạnh Phúc

Truyện: Với Lấy Hạnh Phúc
Tác giả: Dao Ninh

Chap 9

... Hạnh gật đầu, chạy vào nhà ngang cầm làn toan đi chợ, thì Cái May chạy sồng sộc từ trong nhà ra cổng chỗ Tuất rồi tủm tỉm cười:

- Anh Tuất định đi Chợ mua đồ chuẩn bị ngày mai à? Anh dẫn em đi với, vừa hay em mới xin bà được ít tiền, ra chợ làm cốc chè hay mấy cái bánh rán thì nhức nách

Vừa nói, nó xòe chỗ tiền tiêu vặt mà bà nội cho khoe với Tuất. Anh cười rồi nói:

- Vâng, thế cô đi sớm đi không muộn , tôi còn đợi cái Hạnh lấy làn.

Vừa nói ,anh vừa trông mắt về phía nhà ngang mà không nhìn cái May lấy một lần. Nó chột dạ nghĩ thầm, chẳng lẽ Tuất lại thích cái Hạnh;

- Xong chưa? Nhanh cụ nhà mày lên.

Tuất chửi đổng vào trong hối thúc khiến May giật mình,anh cau có như thế chắc có lẽ không phải. May nhẹ mặt nói rồi vô tư khoác tay:

- Em đợi anh đi chung cho vui nhé. Tí nữa em bao anh ăn bánh rán ,ăn đến chán thì thôi.

Tuất nhìn May rồi hơi nhíu mày ,nhưng khômg dám tỏ thái độ nặng mặt làm căng. Tuất cảm tưởng có gì đó bất ổn ở đây ,thế cho nên đã gỡ tay May ra khỏi tay mình, anh nhẹ nhàng bảo thẳng:

- Cô May này!tôi phận tôi tớ có chuyện gì không vừa mắt cô cứ nói thẳng để tôi rút kinh nghiệm, chứ cô cứ lạ lạ thế này tôi hãi lắm. Cô May cứ gọi tôi là thằng Tuất xưng mày tao như trước kia ấy ,như thế tôi còn dễ thở.

May nhìn chằm chặp vào khuôn mặt vuông chữ điền, cái lông mày chau lại hơi hếch lên. Eo ơi! Con May ăn phải bả chó hay gì mà cứ thấy Tuất đáng yêu mới chết . Nó vội vàng thanh minh.

- À! Em gọi cho lịch sự ,trước kia là do em còn bé, không hiểu lễ nghĩa. Anh Tuất tuy là người làm, nhưng lớn hơn ,em gọi bằng anh là đúng mà.

Tuất gật gật cho qua bởi bây giờ Hạnh đã lấy được cái làn, toan lèm bèm mấy câu nữa nhưng hai con mắt Của May cứ nhìn Tuất như bị hớp hồn thế kia, anh lại muốn lôi Hạnh đi chợ thật nhanh.

Tuất ở trong nhà này khá lão làng, có thể nói anh ở lâu gần như là người đầu tiên khi nhà lão Điều mướn người ở. Bao nhiêu người vào đây, nhưng chỉ dăm hôm là lại chạy mất dép, chỉ còn mỗi mình Tuất là bám trụ lâu nhất, và được lão Điều tin tưởng , được lòng nhất. Tuất là người từng trải, vì hoàn cảnh nghèo khó mà phải đi ở đợ. Xong anh lại có đầu óc khá lanh lẹ, nếu như những người khác đi giúp việc lấy cái thật thà làm trọng ,thì Tuất lại lấy cái mau mồm, tinh lanh là chính. Ví dụ như Lão Điều có cái gì mới, anh sẽ khen, hay bà Địch chuẩn bị đi đâu anh đã biết mà gọi xe sẵn. Vốn dĩ tính Tuất khá cục, nhưng đối với chủ ,anh lại chưa lỡ lời bao giờ. Anh luôn nói những thứ họ muốn nghe, bởi vậy ,trong nhà ai cũng quý mến mà cho anh ăn ở đến tận bây giờ.

Lão Điều và bà Địch thì được lòmg, nhưng hai đứa thêu với May thì khác, chúng nó cậy nhà mình nhiều tiền của mà không coi ai ra gì, kể cả Tuất là người ở cũng vậy. Chúng nó toàn xưng với anh là mày tao ,mặc cho Tuất hơn cả chục tuổi. Có lần anh làm không vừa ý ,cả chị cả em xúm vào đánh anh Chảy máu đầu,nghĩ mình phận tôi tớ nghèo hèn anh nào có dám nói lại nửa câu.

Nhưng bây giờ thì khác rồi, May thấy Tuất khác nào mèo thấy mỡ, đôi mắt nó cứ sáng rực lên ,mỗi khi vô tình chạm vào da anh, là tóc gáy May dựng đứng lên vì sung sướng.

Chuyện tình cảm,nhất là thể loại sét đánh này thì chả biết đâu mà lần, Hạnh Tuất và May đi chợ. Trong khi hai người đi bộ đã quen thì đi rất nhanh,còn cái May trước giờ toàn người đưa kẻ rước thế cho nên đi được nửa đường thì mỏi chân. Nó ngồi thụp xuống đất ôm lấy hai đầu gối lắc đầu

- Đi thế này thì mệt chết à? Em không đi nữa

Nó dỗi ngồi xuống toan làm nũng để Tuất chú ý nhằm bắt anh cõng đi. Tuất quay lại rồi nói:

- mới chưa được nửa đường mà ,cô mệt thì đi thế nào được đến chợ. Hay là cô quay về đi ,thích ăn bánh rán chốc tôi về sẽ mua cho.

Nói xong thì Tuất lại chạy về phía Hạnh. Lúc đi qua đám ruộng trũng trồng sen, anh nhanh tay bẻ hai cái lá sen rồi úp vào đầu Hạnh cho khỏi nắng. Đang mệt thì chớ, Tuất lại không ngó ngàng gì đến, anh còn quan tâm Hạnh khiến May ghen nổ mắt. Tức tối, nó vùng dậy cắm cổ chạy đuổi theo cho đến tận chợ.

Đặt chân đến nơi thì nó mệt tưởng tắt thở, mặc cho hai người mua sắm, May chạy ngay vào quán làm bát bún vì sáng chưa kịp ăn. Ăn bún xong nó lại Lê sang ăn chè, ăn bánh, cái mỏ khoét cứ đục đẽo suốt không ngớt mồm . Trời thì nắng như đổ lửa từ sáng sớm ,có cốc chè cho nhiều đá,nhiều chân châu thì còn gì bằng. Thấy Tuất vẫn theo Hạnh mua các thứ,May gọi vọng ra"

- Anh Tuất,lại đây em bảo.

Tuất sốt sắng chạy vào , Hạnh tưởng về thì cũng đi theo. May thấy Tuất vào thì đưa cho cốc chè rồi nói:

- Anh ăn đi cho mát tí còn về.

Nhìn cốc chè mát lạnh khiến Tuất khômg từ chối, nghĩ đến Hạnh, anh toan quay đi gọi thì May giật áo quắc mắt:

- Ai cho nó ăn mà anh gọi? Em chỉ gọi mỗi cốc của anh thôi,còn nó cho nhịn.

Tuất nghe May nói thì gật đầu, anh chạy ra ngoài hè nói với Hạnh:

- Mày cứ đi mua thêm gì thì mua, anh vào ăn cốc chè, Tí rồi về một thể.

Hạnh gật đầu thoáng buồn, trời nóng thế này nhìn cốc chè mát lạnh cô chỉ biết ước ao, nhưnh nghĩ mình không có tiền nên cũng chẳng dám vào, đành ngồi ở ngoài hè đợi.

Sau khi ăn xong , May và Tuất ung dung bước ra khỏi quán, tay amh vẫn cầm cái lá sen đã héo từ lúc đi, đưa cho Hạnh, anh nói:

-Này, cho mày đấy, về nhà hãy ăn, không con kia nó thấy thì chết.

Hạnh nhìn Tuất, rồi mở cái lá sen ra xem, hóa ra trong ấy có hai túi chè thập cẩm mát lạnh khiến Hạnh vui mừng. Bản thân Tuất cũng không muốn gây khó dễ, nhưng nếu cho cô vào ngồi, chắc chắn con May này sẽ khômg để cô yên. Vì thế lúc nó còn cắm mặt vào ăn, Tuất chạy ra gọi hai túi chè cho vào cái lá sen gói mahg về cho Hạnh.

Chả hiểu sao ,nhìn túi chè, nước mắt Hạnh chảy rồi run giọng nói với Tuất:

- Thật sự đến giờ tôi mới biết ,ngoài thầy u tôi ra, anh là người tốt với tôi nhất ấy.

Tuất nhìn thì muốn cười nhưng vẫn còn việc dở cần làm lại phải chạy đi ,anh cầm cái cuốc và không quên dặn:

-Ăn nhanh đi , chứ để cái may biết thì lại khổ.

Nói rồi, Hạnh gật đầu, chui vào bếp ăn hết hai túi chè , công nhận chè ngon, đi vào bụng đến đâu là mát ruột đến đấy.

Kể từ lúc ấy ,Hạnh với Tuất chơi với nhau nhiều hơn , buổi tối sau bữa cơm cho gia nhân đạm bạc ,Tuất với Hạnh ngồi ở cầu ao nói chuyện đời. Đúng thật cảnh nghèo như nhau dễ nói chuyện hẳn, hai người ngồi nói từ lúc chập choạng tối cho tới khuya vẫn không hết chuyện, Tuất biết Hạnh vẫn chưa quen cách sống ở đây nên liên tục động viên an ủi, để sớm có một ngày được về đoàn tụ với thầy u.

Những tưởng cuộc chuyện trò của hai kẻ ở sẽ rất đỗi bình thường,nhưng cái may lại để ý từ tối đến giờ. Thấy Tuất ngồi cạnh Hạnh mà nó ghen muốn cháy mặt , nó dậm chân thình thịch xuống đất lườm nguýt . Kể từ khi biết mình thích Tuất đến giờ ,nó cực ghét những đứa con gái nào nói chuyện riêng với anh. Bây giờ thấy Hạnh ngồi cùng , nó đã không ưa nay càng thêm hận. Nó vẫn nghĩ Hạnh hôm đầu đã mồi chài thầy nó ,giờ lại quay sang đò đưa Tuất nên nó thề sẽ khômg để Hạnh yên ổn.

-Con Hạnh đâu! Vào đây tao bảo.

Giọng May chua loét gào tên , Hạnh lật đật đứng dậy khi câu chuyện còn dang dở. May đang đứng ngoài hè, nhìn thấy Hạnh, nó trở nên nhẹ nhàng.

- Tao có mấy cái áo mới mua chưa mặc lần nào ,lên phòmg tao cho mặc thử.


- tôi không dám đâu cô ạ. Quần áo cô đắt tiền , tôi phận đi ở có mặc cũng xấu áo ra.

Tuất đứng ở ao nghe Hạnh trả lời thì gật đầu ưng ý, anh buột miệng nói:


- Cũng có tí tí khôn ra rồi đấy.

Nói xong thì Tuất cũng vào phòng nằm. May thấy Hạnh sợ thì ra vẻ thân thiết rồi kéo cô lên phòng:

- Tao cho, mày sợ cái gì nào? Chẳng qua tao sợ mai bên nhà trai bà thêu vào thăm nhà, thấy người ở ăn mặc rách rưới quá lại chê nhà tao . Thôi, đi vào đây tao lấy cho mà mặc.

Nghe vậy, Hạnh cũng không từ chối, kể ra tuy là người ở nhưng chí ít thì cô cũng là bộ mặt của nhà, chả may người ta thấy nhếch nhác thì lão Điều lại ảnh hưởng.

Vào đến phòng,May lấy ra mấy cái áo lụa mới tinh đưa cho Hạnh thử, cái nào hầu như Hạnh thử cũng vừa. Đang thử, May hỏi chuyện:


- Mày với thằng Tuất có tư tình gì với nhau đấy à?Tao hỏi thế bởi nhà này không có lệ cho người ở phát sinh tình cảm đâu. Để thầy tao mà biết được thì chúng mày nó đòn.

Hạnh nhìn May rồi đáp:


-Không có chuyện ấy đâu, chẳng qua cùng cảnh đi ở nên chúng tôi nói chuyện với nhau thôi, chứ yêu đương gì

May nghe vậy thì đôi chút an tâm, nó nói:

- Tao biết là như thế, nhưng tao nhắc để mày đỡ phạm sai lầm. Chứ không lúc chúng mày yêu đương vào rồi thì tách ra thế nào được. Thôi cho mày cái áo hồng mày,mai mang ra mà mặc.

Hạnh gật đầu cảm ơn May rối rít. Nó nhìn theo Hạnh đi ra khỏi phòng mà nhếch mép cười khinh. Chẳng qua lúc còn mập mờ thế này May cũng không muốn đáp đập làm gì cho mất hình ảnh. Chứ nếu như một khi đã thích, thì chẳng có gì mà nó không giành lấy bằng được dù bất kì thủ đoạn nào.

Sáng hôm sau,Hạnh dậy sớm chuẩn bị, Tuất cũng tranh thủ làm xong việc của mình trước rồi quay sang phụ Hạnh nấu cơm, sắp cau sắp trầu. Hôm nay cái Thêu có người bên nhà chồng tương lai sang, nhưmg con May là đứa ăn mặc lòe loẹt nhất, nó mặc áo dài đỏ, đầu đội mấn. Lúc thay bộ đồ này ,nó cố tình gọi vọng ra :

-Tuất, Tuất ơi!lên đây em nhờ.

Tuất chạy lên đến cửa buồng thì khựng lại rồi quay đi, anh nói:

- Cô có gì cứ việc sai, sao mà áo cô nó lại trễ thế kia.

- Em gọi cũng là vì việc ấy, anh vào đây kéo giúp em cái khóa...

May thều thào khiêu gợi, lộ tấm lưng trần trắng nõn, tay nó che manh vải trước ngực ,bởi chỉ cần bỏ tay ra một cái thôi là hai quả mướp sẽ được buông thõmg, nó khẳng định rằng đàn ông ai mà nhìn thấy cảnh này không húp thì hơi phí.

Nhưng nó lại đánh giá sai người , Tuất nghe đến đây thì không nói không rằng, chạy xuống gọi Hạnh lên giúp cái May. Cô đi lên phòng bước chân nhỏ nhẹ nên nó không biết Hạnh lên từ lúc nào, đinh ninh Tuất sẽ vào. Hạnh bước đến sau nó, kéo một nhát được ngay khiến cái May hí hửng định tụt nhưng không tụt được nữa bèn quay lại . Thấy mặt Hạnh, nó giận đỏ mắt rồi chửi:

- Còn đĩ này! Ai cho mày vào phòng tao hả? Cút! Cút ngay!

- chả phải cô gọi tôi lên để kéo khóa hay sao, giờ lại còn chửi tôi nữa
Đúng là...

May lồng lộn đuổi Hạnh xuống nhà, nó không nghĩ rằng Tuất lại có thể cứng rắn đến vậy. Nhưng thói đời lạ lắm, hễ cái gì càng khó ,thì họ lại càng muốn làm cho bằng được.

Nhấn Mở Bình Luận