Cao Ca thay quần áo xong, phát hiện tất cả bạn học bên ban văn nghệ đã rời đi gần hết, trung tâm hoạt động sinh viên tổ chức cuộc thi ca hát nay đã dần lắng lại, ngoài dì quét dọn vệ sinh ra, chỉ còn lại Trương Manh ở cùng ký túc xá đang đợi mình.
Thấy cô đi ra, Trương Manh liền bước lên đón, “Cậu đúng là lề mề, mọi người đều đã về hết cả rồi. Được rồi, chạy nhanh lên nào, cũng hơn chín giờ rồi đấy.”
Lần này Cao Ca dẫn chương trình cuộc thi hát, đi giày cao gót tám cm đứng suốt một đêm, vào lúc này cũng đã tê mỏi lắm rồi, thế là cô bèn gật đầu, Trương Manh liền khoác tay cô, kéo cô đi xuống lầu.
Kết quả vừa đi ngang qua cửa sổ, Trương Manh nhanh mắt nhìn thấy cảnh náo nhiệt bên dưới: “Ơ, sao dưới kia có nhiều người thế. Có chuyện vui để xem à.”
Cao Ca nhìn xuống theo, một đám người tụ tập lại dưới đèn đường, giữa đám người đó là một chiếc Bentley. Nhất thời sắc mặt cô không hề khá hơn tí nào, chiếc xe này không tính là rẻ, trong cả trường đại học chỉ có một người lái nó, chính là Triệu Bân.
Người này là con nhà giàu, không chỉ có bố mẹ làm ăn phát đạt, mà còn nghe nói là người có bảnh lĩnh đến mức nhiều họ hàng thân thích không động đến nổi, từ khi vừa vào trường đã rất chướng mắt rồi.
Tuy người này cùng một khóa với Cao Ca, nhưng vì không học cùng khoa, hơn nữa bình thường Cao ca lại bận rộn đi kiếm tiền, nên chỉ là nghe đồn chứ chưa gặp bao giờ. Đến tháng năm năm nay mới bắt đầu biết, Cao Ca dẫn chương trình nghệ thuật trong trường, đột nhiên người này đi lên sân khấu tặng hoa. Mới đầu Cao Ca chẳng coi ra gì, kết quả khi cô xuống sân khấu thì người này đã ở sau cánh gà đợi cô, nói là thích cô muốn làm bạn với cô, nhưng Cao Ca đã có bạn trai, đương nhiên cám ơn lễ phép từ chối ý tốt, kết quả người này cứ dây dưa không dứt.
Từ tháng năm cho đến bây giờ đã qua năm tháng, ngoài nghỉ hè ra cô cố ý đổi số điện thoại không có ai làm phiền ra, thì ba tháng còn lại thì đúng là như hình với bóng, y như cao dán da chó vậy.
Cho nên, vừa nhìn thấy biểu tượng của chiếc xe kia là chân mày Cao Ca liền nhíu lại, nghĩ xem nên thoát thân thế nào. Kết quả đúng lúc trong chớp mắt này, Trương Manh cũng nhận ra, hưng phấn kích động nói: “Là Triệu Bân kìa! Cậu ấy lại đang chờ cậu đấy! Để mình nhìn xem nào, lần này muốn tặng gì đây?”
Triệu Bân theo đuổi cô dĩ nhiên là xài đến mấy chiêu con nhà giàu rồi, lãng mạn xếp nến thành hình trái tim, tự đàn hát độc tấu, lại còn tặng bó hoa 999 bông hồng; có tiền lại còn khoa trương hơn nữa, mua túi xách đắt tiền, cũng tặng đủ quần áo mỹ phẩm giày dép hàng hiệu, cũng từng tặng đồng hồ nổi tiếng. Điểm này đúng thật là quá hấp dẫn, nhất là đối với một cô nàng lớn lên trong gia đình trung lưu ở một thành phố bình thường mà nói, thì những thứ này cô chỉ có thể thấy trong những tạp chí thời trang.
Nhưng động lòng thì có ích gì? Cô có bạn trai rồi, cũng không thích Triệu Bân, chẳng lẽ vì mấy thứ này mà ở bên hắn ta? Vậy Cao Ca cô biến thành loại người gì thế?!
Cho nên, Cao Ca từ chối tất cả. Những món đồ mỗi lần tặng là lại dấy lên cơn bàn luận nóng hổi này, đối với cô đều là gánh nặng. Cô biết có không ít người nói xấu sau lưng cô là đứa giả vờ thanh cao, không đồng ý là vì muốn trêu ngươi, muốn nhiều hơn, muốn làm đĩ mà còn lập bàn thờ, còn có mấy trận đánh cược chanh chua cay nghiệt, đánh cược xem cô phải nhận được thứ gì mới chịu mở miệng đồng ý. Cũng không ai nghĩ đến, bạn thích người khác là quyền của bạn, nhưng cô không thích người khác cũng là quyền của cô, chỉ vì nhà cô không có tiền, Triệu Bân là con nhà giàu, cho nên lời từ chối của cô chính là mưu kế sao? Chuyện này đúng là hoang đường.
Có lẽ Trương Manh nheo mắt một lúc lâu nhưng không thấy được gì nên càng kích động hơn, lắc tay cô nói: “Không thấy được gì hết. Không phải quà lớn, mình nói với cậu nè, chắc chắn là thứ vô cùng đáng tiền, hoa hồng nến niếc gì đó đều chỉ đẹp mắt thôi, vật càng nhỏ mới càng có giá trị, dù sao thì Triệu Bân cũng giàu như thế, không thể tặng cậu thứ đồ thấp kém được.”
Cao Ca lại nghiêm túc nói: “Có tặng gì thì mình cũng sẽ không nhận. Được rồi, mình không muốn gặp anh ta, đợi lát nữa đến tầng hai thì chúng ta đi xuống từ phía tây đi, đừng để lộ, có nhiều người xúm lại như thế chắc chắn anh ta sẽ không nhìn thấy gì, có thể chuồn được thì chuồn ngay.”
Dứt lời, cô liền xách quần áo đi xuống, Trương Manh đi sau bĩu môi nói: “Đúng là không biết trong đầu cậu nghĩ gì nữa.”
Cao Ca cũng không trả lời, chỉ có thể im lặng.
Hai người nhanh chóng băng qua đại sảnh nhà ăn ở tầng hai, đi cầu thang phía tây xuống tầng một. Cao Ca nhìn bên ngoài một cái, đúng như dự đoán, đại sảnh phòng hai rất tối, chắc là nghĩ cô không dám đi, nên đám anh em của Triệu Bân không bao vây bên này. Cô thầm thở phào, kéo váy trên người lên, nhanh chóng đi về phía trước.
Kết quả mới đi được mấy bước, liền nghe thấy Trương Manh kêu lên: “Cao Ca cậu đi nhanh thế làm gì? Đợi mình với.”
Trương Manh cũng là người dẫn chương trình phần văn nghệ, nhưng như khi có Cao Ca cô nàng không lên được sân khấu, giọng của cô ấy khá chói tai, lúc kích động thì càng chói hơn nữa. Bình thường Cao Ca không cảm thấy gì, nhưng hôm nay, coi như cuối cùng cô đã lĩnh giáo được cái giọng này.
Trương Manh vừa thốt ra, gần như lập tức thu hút sự chú ý của người bên kia, nghe thấy có người nói: “Nó đi xuống rồi, ở cửa tây.”
Cao Ca nổi đóa, quay sang hỏi Trương Manh: “Không phải đã bảo cậu đừng làm lộ sao?”
Trương Manh làm ra vẻ không cố ý, “Mình quên mất, thấy cậu đi nhanh như thế, mình bèn...”
Cao Ca không hề nghe cô ấy nói hết, lập tức quay đầu lại đi về phía trước. Dáng người cô khá cao, khoảng chừng một mét sáu tám, chân dài, đi trên đường không khác gì tia chớp, không chậm tí nào. Đáng tiếc đối phương lái xe, cho dù cô đã cố sức nhưng hai phút sau, cô lại bị chiếc xe kia cản lại như cũ.
Triệu Bân đỗ xe ngang trước mặt cô, chặn mọi lối đi lại.
Cao Ca chỉ có thể dừng bước, sau đó nhìn Triệu Bân bước xuống khỏi buồng lái. Mặc dù người này là con nhà giàu, nhưng cũng không phải là cái vẻ đầu heo răng lợn, hắn cao khoảng một mét tám hai, tập thể dục quanh năm nên vóc người không tệ. Còn về tướng mạo mà người khác nói săn chắc đầy sức sống ấy, có thể Cao Ca cảm thấy tuy hắn ta mắt to, có thể có mắt hạ tam bạch*, nhưng cô nhìn chỉ thấy gai mắt, nên không đồng ý.
(*Mắt có tròng trắng nhiều, tròng đen ít; tròng trắng nằm ở phía dưới, còn tròng đen lại nằm ở phía trên của mắt được gọi là mắt hạ tam bạch. Người mắt hạ tam bạch là người thông minh, nhanh nhạy nhưng lòng dạ nham hiểm, tự cao tự đại,… không gây được thiện cảm đối với người xung quanh.)
Người này trực tiếp đi đến trước mặt Cao Ca, giày da dẫm lên nền xi măng phát ra âm thanh cộp cộp, như đang gõ hồi chuông báo động. Có điều nét mặt không quá khó chịu, chỉ cau mày hỏi Cao Ca: “Không muốn gặp anh đến thế à?”
Cao Ca thật sự không muốn trả lời hắn ta, cô đã nói câu từ chối không dưới năm mươi lần, có điều cô cảm thấy mình phải tỏ rõ lập trường, nếu không không chừng lại truyền ra lời ong tiếng ve không hay. Cô dứt khoát nói: “Triệu Bân, tôi đã nói rồi, tôi không có ý gì với cậu cả, cậu đừng quấn lấy tôi nữa. Tôi không phải lạt mềm buộc chặt, cũng không phải trêu người anh, tôi nghiêm túc đấy.”
Cô vừa dứt lời, đúng lúc đám người ở dưới lầu cũng chạy đên, Cao Ca không cần nhìn cũng biết, đều là đám bạn xấu của Triệu Bân. Mấy người này vừa đến liền nghe thấy Triệu Bân nói: “Anh có chỗ nào không vừa ý em? Em nói đi, anh sẽ thay đổi.”
Cao Ca lại không sợ những đám người này, đây là trong sân trường, bên đường còn có bạn học qua lại, hắn ta có thể làm gì chứ, thế là cô nói một cách đầy bình tĩnh: “Không phải là không vừa ý, là tôi không có cảm giác gì. Cho nên, hai chúng ta không có bất cứ có thể nào cả, cám ơn cậu đã xem trọng, nhưng tốt nhất cậu đổi mục tiêu đi.”
Cô nói xong liền đẩy một cậu nam sinh ra muốn rời đi.
Cô là người Triệu Bân thích, đương nhiên nam sinh bên cạnh không dám đưa tay cản cô, nhưng Triệu Bân lại muốn ngăn cô lại, nói từ đằng sau:“Thật ra đến hôm nay anh cũng biết em sẽ nói như thế. Em đứng lại đi, anh đến nói mấy câu cuối cùng với em.”
Hắn ta muốn kết thúc rồi sao? Lúc trước không nói như vậy bao giờ. Trong lòng Cao Ca gần như thả lỏng ra, nhưng rồi rất nhanh lại dựng lên phòng bị, cô đứng lại nghiêng đầu hỏi: “Có ý gì? Cậu đồng ý không đến tìm tôi nữa à?”
Triệu Bân liền nói: “Anh biết em không muốn, thật ra anh cũng khá là phục em, mấy cô nàng khác vừa thấy anh có tiền liền hận không lập tức nhào vào, còn anh tặng em nhiều thứ như thế, nhưng em không động lòng mà còn giữ vững nguyên tắc, người như em đúng là hiếm gặp. Em không muốn thì anh cũng không thể ép buộc nữa, như thế này đi, chúng ta làm bạn có được không?”
Cao Ca vô cùng cẩn trọng, không đáp ngay mà hỏi tiếp: “Cậu có ý gì?”
Triệu Bân lại nói tiếp: “Anh không làm phiền em nữa, bắt tay giảng hòa nhé. Sau này em cứ xem anh là bạn là được rồi, điều kiện nhà anh không tệ, có thể giúp được không ít việc, không phải em sẽ từ chối cả điều này luôn đấy chứ.”
Cao Ca nhìn hắn một cái, lại thấy mặt Triệu Bân đầy chân thành, cứ như chuyện nghiêm túc có thật vậy. Cô không biết người này muốn giở trò gì, nhưng hình như cũng không phải xấu lắm, thế là gật đầu nói: “Vậy được, tôi đồng ý. Đã muộn lắm rồi, tôi phải về ký túc xá đã, tôi còn chưa tháo trang sức nữa.”
Nhưng hiển nhiên Triệu Bân không có ý định để cô đi, Cao Ca vừa nhác chân là người trước mặt liền chặn lại, rồi sau đó nghe thấy Triệu Bân nói: “Tháo trang sức gì chứ, thế này đi, chúng ta cùng đi ăn bữa cơm đi, anh theo đuổi em lâu như thế mà còn chưa ăn chung với nhau lần nào, ngay đến cơm còn chưa ăn thì làm sao có thể coi là bạn được.” Hình như là sợ Cao Ca không muốn, hắn ta lập tức nói tiếp: “Ở nhà ăn số bốn trong trường, bây giờ còn chưa đến chín rưỡi, đồ đã gọi rồi, ăn xong anh sẽ đưa em về ký túc xá, nhất định sẽ không đóng cửa.”
Cao Ca không muốn đồng ý. Nhưng sau đó Triệu Bân liền chỉ vào Trương Manh ở phía sau mà nói: “Đó không phải là bạn cùng phòng của em sao? Cô ấy đã tới rồi thì cũng có thể đi cùng.”
Trương Manh nghe thấy thế thì vui chết đi được, liền vội vàng nói: “Cao Ca, mình đi với cậu nhé, rồi hai chúng mình cùng về. Không sao đâu.”
Triệu Bân nói tiếp: “Yên tâm đi, ở ngay trong trường thì xảy ra chuyện gì được chứ.”
Quả thật ở trong trường sẽ không xảy ra chuyện gì. Nhà ăn số bốn là nhận thầu bên ngoài, kinh doanh đến trước giờ tắt đèn mười lắm phút, ngược lại có rất đông người đến, không phải là nơi nguy hiểm. Lại nói, còn có cả Trương Manh đi cùng, với cả Cao Ca thật sự không muốn dây dưa với Triệu Bân nữa, bèn gật đầu, “Được.”
Triệu Bân vô cùng vui sướng, lập tức để Cao Ca lên xe, Trương Manh nhảy chân sáo lên trước, Cao Ca do dự một lúc rồi cũng ngồi vào băng ghế sau. Chỗ này cách nhà ăn số bốn không xa, trên đường đi Trương Manh không ngừng líu ríu hỏi mọi người mấy chuyện mà con nhà giàu quan tâm, Triệu Bân hài hước trả lời, còn Cao Ca chỉ nghe chứ không lên tiếng.
Lúc đến nơi Cao Ca mới phát hiện, người này đã đặt một gian phòng, gọi thức ăn đầy một bàn, có điều rõ ràng là đợi tin của hắn ta nên thức ăn đều nóng hôi hổi, không hề nguội lạnh. Triệu Bân đi vào liền bảo Cao Ca Trương Manh ngồi xuống, Cao Ca ngồi ở gần cửa, Trương Manh dứt khoát ngồi bên cạnh cô. Lúc này Cao Ca mới nhận ra, những người khác không đi cùng đến đây, chỉ có một người em họ của Triệu Bân là Tống Gia Cường cùng đến.
Triệu Bân cũng không để bụng, thuận tay khui đồ uống hỏi cô, “Em uống Coca Sprite hay sữa chua?”
Cao Ca nghe thấy không phải uống rượu thì thở phào nói, “Sữa chua đi.”
Triệu Bân đưa cho cô một hộp ngay tại chỗ, Trương Manh bên kia nói muốn uống Coca, Triệu Bân cũng đưa cho cô ấy một lon. Sau đó Tống Gia Cường liền khui một chai rượu trắng, rót đầy ly cho Triệu Bân, Triệu Bân giơ ly về phía Cao Ca: “Mấy tháng qua anh đã làm phiền em, anh thật sự thích em nên mới theo đuổi lâu như vậy. Nhưng là anh vô tâm rồi, anh chân thành xin lỗi em.”
Dứt lời, hắn liền uống cạn ly.
Cao Ca mới chỉ mở màng sữa chua ra thì đã thấy Triệu Bân rót tiếp ly thứ hai: “Ly này anh mời em, sau này hai ta sẽ là bạn, có chuyện gì thì em cứ tìm anh. Anh uống hết, còn em thì tùy.” Nói rồi hắn ta lại uống hết một ly nữa.
Uống xong, hắn còn úp ngược ly lại, bên trong sạch sẽ. Cao Ca cũng đành phải tỏ vẻ theo, cô cầm sữa chua lên nhấp một hớp - đây không phải là vị cô thường uống, nhưng mùi vị cũng khá ngon.
Trông Triệu Bân vô cùng hài lòng, sau đó bắt đầu bảo bọn họ dùng bữa, đừng khách khí nữa.
Nhưng Cao Ca lại cảm thấy có gì đó là lạ, tại sao âm thanh càng lúc càng xa xôi như thế? Trước mắt cô cũng dần mơ hồ, mấy chén đũa ly đĩa kia trong mắt cô biến thành hai cái ba cái bốn cái, bóng cửa chồng chéo lên nhau khiến cô nhìn không rõ. Thậm chí cô cảm thấy trời đất như quay cuồng, cảm giác người ngồi không yên.
Cô loáng thoáng nghe thấy Trương Manh hét lên: “Cao Ca Cao Ca, mấy cậu đã làm gì cậu ấy thế hả?”
Sau đó không còn tiếng động gì nữa, đợi đến khi cô mơ màng có ý thức thì chỉ nghe thấy một câu, “Mẹ kiếp, bộ váy này khó cởi thật đấy.” Ánh mắt cô rã rời, chỉ có thể mông lung nhìn thấy hình như đang ở trong không gian chật hẹp, mặt Triệu Bân nhăn nhó biến dạng. Cô biến hắn đang cởi váy cô, cô muốn ngăn lại nhưng không có chút sức lực nào, rồi nhanh chóng, mọi ý thức liền tan biến.
Đừng mà, đừng làm vậy!