Mặt trời mọc ngay trên đỉnh đầu, trán những người đứng vây xem bên ngoài cũng toát mồ hôi hột.
Tên to còn quan sát Sở Thừa Tắc từ đầu đến chân, khịt mũi hừ một tiếng.
“Chỉ bằng ngươi?”
Mặt mã trại chủ cũng đầy vẻ chế giễu.
“Lâm đại đương gia, Mã mỗ thấy vị huynh đệ này e là cầm đao còn không nổi, lỡ như Triệu Quỳ không khống chế được sức mạnh, xảy ra án mạng thì Lâm đại đương gia đừng trách ta đó.”
Hắn nhìn một lượt những người đứng ngoài xem, tiếp tục châm dầu vào lửa.
“Nếu muốn dựng cờ làm việc lớn thì phải có người có năng lực, Kỳ Vân Trại hôm nay thật sự là khó mà khiến người của Mã mỗ nể phục.”
Lâm Nghiêu với Sở Thừa Tắc nhìn nhau một cái, y cho hắn một ánh mắt ra hiệu cứ yên tâm.
Trước mặt người của các sơn trại, Lâm Nghiêu không thể làm mất mặt Kỳ Vân Trại nên lập tức trầm giọng nói: “Mã trại chủ, vậy thì cứ thử xem.”
Ánh mắt hắn vẫn ngông nghênh ngạo mạn như một con báo hoang.
Nhất thời, Mã trại chủ cũng không khỏi có chút do dự.
Hôm nay hắn dám gây sự, ngoại trừ có thuộc hạ Triệu Quỳ dũng mãnh vô song ra thì còn nghe phong thanh là Lâm Nghiêu đang bị thương.
Nhưng giờ phút này Lâm Nghiêu chắc chắn như thế, lẽ nào tên mặt trắng này thật sự có chút bản lĩnh ư?
Hắn đưa mắt nhìn lướt qua Sở Thừa Tắc, thấy vóc dáng của y không thấm vào đâu so với Triệu Quỳ, nghĩ đến sức mạnh vô song của thuộc hạ mình, lòng yên tâm phần nào, hắn nói: “Vậy thì ta mỏi mắt mong chờ.”
Sở Thừa Tắc cầm kiếm đứng giữa bãi luyện binh, mái tóc dài và tay áo khẽ phất phơ trong gió.
Tên to con Triệu Quỳ đối diện lắc lắc cổ, tiếng khớp xương vang lên răng rắc, ánh mắt hắn chứa vẻ xem thường thấy rõ.
“Tiểu tử, một búa của ông đây thôi là có thể đập ngươi thành miếng thịt vụn.”
Sở Thừa Tắc khẽ ngước mắt lên, chỉ nói một tiếng: “Lên!”
Triều Quý xách cây búa đinh bên chân mình, hét to một tiếng rồi lao về phía Sở Thừa Tắc.
Sở Thừa Tắc vốn đã khá cao nhưng Triệu Quỳ còn cao hơn y một cái đầu, hình thể lại vạm vỡ, lúc này đây hắn để mình trần, mỗi bước chạy từng thớ thịt trên người cũng rung rinh theo đất đá dưới chân.
Lúc cái búa đinh mang theo sức nặng ngàn cân đập về phía Sở Thừa Tắc, y nhanh nhẹn tránh được.
Triệu Quỳ nhìn tuy có vẻ vụng về nhưng thật ra lại rất nhanh nhẹn, thấy Sở Thừa Tắc tránh được, cái búa đinh kéo một đường thật sâu dưới đất rồi tiếp tục đập về phía y lần nữa.
Lần này Sở Thừa Tắc không né tránh, lúc cái búa đinh còn bị kéo dưới đất, y dùng chân đạp lên nó khiến cái búa ngập một nửa vào trong đất.
Triệu Quỳ chỉ cảm thấy bàn tay cầm búa bị một sức mạnh vô hình kéo ghì xuống làm tay hắn bị trật khớp.
Còn chưa kịp phản ứng lại, Sở Thừa Tắc đã đạp lên cái búa để lấy thế, tung người lên cao, bàn chân còn lại tiếp tục đá mạnh vào cằm hắn.
Triệu Quỳ bị đá mạnh đến nỗi lảo đảo lùi về sau vài bước, vùng cằm như mất đi cảm giác.
Hắn nhổ nước bọt xuống đất, quả nhiên như dự đoán, máu theo đó mà ra.
Bên ngoài không ngừng vang lên những tiếng xuýt xoa trầm trồ.
Không ai ngờ chàng trai nhìn có vẻ gầy gò thanh mảnh kia lại có thể làm Triệu Quỳ bị thương ngay tức khắc như vậy.
“Thật không ngờ quân sư của Kỳ Vân Trại lại có võ nghệ cao như thế!” Bên ngoài có người kinh hô.
“Võ công đúng là không tồi, nhưng dù gì chênh lệch hình thể quá lớn, đối chọi với nhau thì chắc Triệu Quỳ vẫn thắng.
Quân sư của Kỳ Vân Trại dốc mười phần sức lực cũng chưa chắc bằng ba phần của Triệu Quỳ, càng đánh thì sẽ càng mất sức.”
Những người có nghề nhìn tình hình trận đấu, khẽ lắc đầu tiếc nuối.
Triệu Quỳ nhìn Sở Thừa Tắc vẫn ung dung đứng đó, không dính một hạt bụi.
Hắn dùng đầu lưỡi đảo qua chỗ bị răng cắn trúng trong vòm họng, vết thương đau rát nhưng vị máu trong miệng lại khiến hắn càng trở nên hưng phấn hơn.
“Hảo tiểu tử!” Hắn cười ha hả, tay trái nắm cánh tay phải đang thõng xuống, chỉ nghe một tiếng rắc làm người ta ê răng vang lên, cánh tay phải bị trật khớp đã được đưa về đúng vị trí ban đầu.
Không còn búa đinh, hai tay hắn nắm thành nắm đấm, chỉ nhìn tư thế vung quyền lên là đã thấy uy lực mạnh mẽ.
Tay hắn không còn binh khí nên Sở Thừa Tắc cũng không dùng kiếm đấu với hắn nữa.
Quyền cước giao tranh, phải xem ai là người ra đòn nhanh chuẩn hơn trong thoáng chốc.
Hai cánh tay của Triệu Quỳ vừa thô to vừa rắn chắc.
Bộ Thông Bối Quyền được hắn đánh ra một cách liên hoàn, hoàn toàn không cho người ta cơ hội thở dốc.
Lúc đánh Thông Bối Quyền, phần lưng phía sau ra lực, mạnh hơn gấp bội so với chỉ ra lực tay bình thường của những bộ quyền khác, dù có đỡ được, nhận lấy vài ba quyền như thế thì tay cũng sẽ vô cùng đau nhức.
Nhưng Sở Thừa Tắc lại né tránh rất thuần thục giống như là biết trước từng đường đi nước bước của hắn vậy, thậm chí còn có thể đợi lúc đối phương sơ hở khi ra quyền để phản công trúng phần khuỷu tay của hắn.
Đánh đến cuối cùng, cư nhiên là Triệu quỳ bị đau, cắn răng chịu đựng vung vẫy hai cánh tay của mình, cố gắng làm dịu cơn đau trên đó.
“Bà nội nó! Bộ Thông Bối Quyền này của ông đây chưa có ai phá giải thành công cả! Rốt cuộc ngươi là ai?” Ánh mắt của Triệu Quỳ vừa chấn kinh vừa hoang mang.
Chỉ bằng hai tay không, Sở Thừa Tắc đã có thể đánh mấy hiệp với Triệu Quỳ.
Những người ở bên ngoài nhìn, dù chưa từng học võ đàng hoàng thì vẫn có thể nhận ra vị quân sư này của Kỳ Vân Trại không hề đơn giản.
Mã trại chủ sợ phía mình thua nên nghiêm mặt quát.
“Quỳ đệ! Tốc chiến tốc thắng!”
Triệu Quỳ vừa hay bị đánh lui về vị trí rơi búa khi nãy, nghe được mệnh lệnh của Mã trại chủ, hắn cắn răng, nhổ cây búa đinh bị cắm gần một nửa trong đất lên, chỉ vào Sở Thừa Tắc nói: “Có ngon thì đừng tránh, chính diện ăn một búa của ông đây.”.