Kinh thành.
Cuối xuân, dù đã mặc quần áo mỏng nhưng đứng lâu dưới ánh mặt trời thì cũng nóng bức khó chịu.
Tần Sênh và mẫu thân quỳ trước cửa cung, sau lưng là mấy nô bộc trung thành.
Họ đã quỳ ở đây ròng rã hai ngày, khuôn mặt có vẻ nhợt nhạt và tiều tụy không thể che giấu được.
Tuy thế, sống lưng mẹ con hai người vẫn rất thẳng, không chịu đánh mất chút cốt khí sau cùng của mình.
Những quan viên lên triều nhìn thấy họ, có kẻ vờ như không thấy, có người dừng bước thở dài một tiếng rồi lại lắc đầu bỏ đi.
Không ai dám dám vì Tần gia mà chọc giận Lý Tín.
Từ lúc Lục gia ở Dĩnh Châu quy thuận Hoài Dương Vương, Lục gia ở kinh thành đã trở thành một cành khô trên cái cây đại thụ của gia tộc.
Mấy ngày trước phủ thái sư vừa bị xét nhà, mấy chục người từ trên xuống dưới của Lục gia bị bắt vào thiên lao, không bao lâu sẽ bị áp giải đến Mẫn Châu.
Triều đình định chém gia quyến của Lục thái sư ngay trước ba quân, ngay trước mặt Lục gia Dĩnh Châu để làm lễ tế cờ.
Lý Tín có thể ngồi lên ngai vang cũng nhờ có tiếng tàn nhẫn, nhổ cỏ là nhổ tận gốc.
Lúc trước Tần Quốc Công và Lục thái sư dùng cái chết để giữ khí tiết, cựu thần của Sở Quốc đa số vẫn chưa hoàn toàn quy thuận triều đình mới, Lý Tín cũng hiểu được đạo lý con thỏ bị dồn đến đường cùng cũng sẽ cắn người nên mới giả vờ an ủi người nhà của họ, tỏ vẻ nhân đức.
Bây giờ triều đình đã đi vào quỹ đạo, Lý Tín không lo là không có người dùng, đúng lúc lại có một lý do danh chính ngôn thuận là Lục gia ở Dĩnh Châu quy thuận Hoài Dương Vương để đối phó với Lục gia bên này.
Tần gia gốc gác vốn tại kinh thành, tuy không dễ dàng gán cho họ tội danh nhưng mấy ngày trước, lúc Tần Sênh ra ngoài, một đám quý tộc lưu manh ngang nhiên chặn xe ngựa của nàng lại đùa bỡn khiến đại công tử Tần Giản giận dữ, ra tay với mấy tên lưu manh đó.
Tần Giản theo văn, bên cạnh cũng chỉ mang theo vài thư đồng, làm sao là đối thủ của bọn tùy tùng mà lũ lưu manh kia mang theo.
Hắn bị đáng trọng thương không nói, sau đó Đại Lý Tự còn đến Tần phủ bắt người, nói Tần Giản ngang nhiên đánh mệnh quan triều đình ngoài đường, phải bắt về hỏi tội.
Thì ra trong đám lưu manh đó vừa hay có một tên là cháu trai của Quý Phi, giữ một chức vụ không quan trọng gì tại bộ Hộ, đầu không có mấy chữ, bình thường thích nhất là tửu sắc.
Hắn nghe nói thái tử phi của Sở Quốc trước kia quốc sắc thiên hương, bây giờ không rõ tung tích bèn dẫn người đến chặn xe ngựa của Tần Sênh, muốn xem thử con gái nhỏ của Tần gia có phải xinh đẹp như tỷ tỷ hay không.
Xảy ra chuyện như vậy, Tần gia chạy vạy nhờ vả khắp nơi, cũng đến nhà Quý Phi nương nương để tạ tội nhưng người ta không cho vào cửa.
Người có mắt ai cũng nhận ra đây đâu phải nhà Quý Phi gây sự, rõ ràng là cái người ngồi trên ngai vàng muốn ra tay với Tần gia.
Tần phu nhân quay sang nhờ vả những đại thần trong triều, không ít người niệm tình Tần Quốc Công, lúc đầu còn dâng tấu cầu xin.
Nhưng từ khi môn sinh đắc ý của Tần Quốc Công trước kia đột nhiên bị cách chức, những tiếng nói giúp kia cũng yếu hẳn đi.
Không ai dám dùng tương lai và tính mạng của cả nhà mình ra đánh cược.
Tần phu nhân không còn cách nào khác đành bán hết tất cả những thứ có thể bán trong nhà mới gom góp đủ tiền mua được Đại Lý Tự, chỉ mong Tần Giản ở trong ngục đỡ phải chịu khổ, sau đó dẫn Tần Sênh đến quỳ trước cửa cung, cầu xin Lý Tín trả lại công bằng.
Lý Tín chặn được miệng bách quan nhưng không thể chặn được miệng bách tính trong thiên hạ.
Tiên sinh kể chuyện trong quán trà, những vở tuồng mới trong gánh hát đều ngấm ngầm kể lại câu chuyện của Tần gia, không khí trong dân gian vô cùng sôi sục, thậm thí bách tính còn đến trước nhà mẹ đẻ của Quý Phi để ném rau thối trứng thối.
Chuyện có thể lan nhanh như thế, đương nhiên là nhờ Tần phu nhân ra bạc để thúc đẩy.
Là một người mẹ, bà biết nhờ vả quan viên vô ích nên bèn làm lớn chuyện, xem xem Lý gia còn có muốn giữ mặt mũi để nhìn muôn dân hay không.
——
Ngự thư phòng.
Mùi Long Tiên Hương phát ra từ cái lò hương hình miệng thú vẫn nồng nặc như trước.
Từng sợi khói lượn lờ trong không trung nhìn giống như những lớp chướng khí mù mịt đang bao phủ.
Mấy viên đại thần đứng dưới thềm ngọc đều toát mồ hôi lạnh, không dám hó hé một tiếng.
“Quận cuối cùng trong bốn quận ở Hà Tây đã bị Bắc Nhung chiếm được, phía nam thì có Mẫn Châu nguy cấp trong sớm tối, lúc này Thẩm Ngạn Chi còn giữ ba vạn đại quân ở Thanh Châu không chịu nam tiến.
Giỏi, giỏi lắm!” Lý Tín không ngừng cười lạnh.
Trong lúc giận dữ, hắn gạt toàn bộ tấu chương trên bàn xuống đất.
“Thẩm gia bọn hắn định phản hay sao?”
Mẫn Châu báo tin nguy cấp, Lý Tín hạ lệnh Thẩm Ngạn Chi đang dẫn ba vạn quân diệt cướp của Thanh Châu xuống Mẫn Châu chi viện nhưng Thẩm Ngạn Chi khăng khăng phải chờ lệnh điều binh đến nơi mới chịu nhúc nhích.
Thế nhưng khâm sai đại thần mang lệnh điều binh đến lại bị bọn cướp tập kích nửa đường, tính mệnh nguy trong sớm tối, làm chậm trễ thời gian lệnh đưa xuống, vì thế Lý Tín mới đùng đùng giận dữ như thế.
Mấy đại thần hoảng sợ quỳ xuống.
“Bệ hạ bớt giận.”
Lý Tín chắp tay sau lưng, đi qua đi lại trước bàn làm việc.
“Bây giờ triều đình vừa ổn định, phía nam chiến sự cấp bách, Thẩm gia nắm giữ ba vạn quân bắt đầu bộc lộ dã tâm lang sói, triều đình không thể rút tiếp binh lực ra để đối kháng với Bắc Nhung.”
Hắn đã nói đến nước này, một đại thần nhanh nhạy lập tức bẩm tấu: “Bệ hạ, chúng ta nghị hòa với Bắc Nhung đi, như thế có thể giải được tình thế nguy cấp này.
Từ hành lang Hà Tây đến phía đông là địa bàn của Liên Khâm Hầu, Bắc Nhung cũng sợ chúng ta liên thủ với Liên Khâm Hầu tấn công ngược lại nên lúc này đề xuất nghị hòa là thượng sách.”
Lý Tín giương đôi mắt chim ưng nhìn về phía viên đại thần kia.
“Ái khanh nói xem nghị hòa thế nào?”
Mồ hôi lạnh trên trán viên đại thần kia rơi xuống từng giọt, hắn lắp bắp nói: “Nếu có thể nên duyên Tấn Tần thì có thể đảm bảo cương vực của Đại Trần ta không bị Bắc Nhung quấy nhiễu.”
Sau khi đăng cơ, Lý Tín đổi quốc hiệu thành Đại Trần.
Hắn cười vài tiếng không rõ ẩn ý.
“Hiện nay, ngoại trừ công chúa đã xuất giá, công chúa lớn nhất của trẫm cũng chỉ mới mười một tuổi, ái khanh nói nên làm thế nào đây?”.