Sở Thừa Tắc như cảm nhận được điều gì, quay đầu nhìn sang bên này thì chỉ nhìn thấy một lão đầu đang dùng bàn tay đen đủi gầy gò cầm đùi gà lên gặm.
Tướng ăn của ông ta không làm người ta thấy thô lỗ mà có cảm giác âm trầm, giống như ác quỷ đang gặm xương cốt vậy.
Sở Thừa Tắc cau mày rất khẽ, rất khó nhận ra.
Bữa tiệc đến đây cũng sắp kết thúc được rồi, mọi người lần lượt kéo nhau ra về, Tần Tranh xách một túi đom đóm to bằng lòng bàn tay, cùng Sở Thừa Tắc về nhà.
Trên đường đi, có không ít những người cũng đang về nhà nên hai người đi khá nghiêm túc, đường lại lót bằng đá rất bằng phẳng nên gần như tay họ cũng không chạm qua.
Một lúc sau, không còn ánh đèn từ nhà bếp chính, túi đom đóm mà Tần Tranh đeo trên hông bỗng trở nên bắt mắt.
Mấy phụ nữ trẻ đoán là Sở Thừa Tắc bắt cho cô nên lúc tới ngã ba tách ra, họ còn lén quay đầu nhìn hai người cười trộm.
Tần Tranh không được tự nhiên, nói: “Chàng xem, chơi mấy trò con nít này quả nhiên bị người ta cười kìa.”
Sở Thừa Tắc nhìn cô một cái, ỷ tay mình dài nên giật túi đom đóm xuống, giọng bình thản.
“Không thích à? Vậy ta thả nó nha.”.
Truyện Xuyên Không
Y giả vờ như muốn tháo sợi dậy buộc ra.
Tần Tranh vội vã giành lại.
“Tặng cho người ta rồi, lý nào đòi lại.”
Sở Thừa Tắc cụp mắt nhìn.
Dưới ánh trăng, dáng vẻ tức giận nũng nịu của cô thật sự rất mê người.
Ánh mắt y lại tập trung vào đôi môi cô, trong đầu có vô vàn ý nghĩ đang trào dâng nhưng bị y đè nén xuống.
Y dời mắt đi, nói: “Nghĩ một đằng nói một nẻo là thói quen không tốt đâu.”
Tần Tranh tức giận lườm y một cái.
Cô chưa từng thấy ai không có chút tế bào lãng mạn như vậy bèn ôm túi đom đóm đi nhanh về phía trước, bỏ Sở Thừa Tắc lại đằng sau.
Sở Thừa Tắc nhìn bóng lưng giận dỗi của cô, đứng tại ngã ba, chậm rãi nói: “Đi sai đường kìa.”
Trong đêm, giọng y trong trẻo lại dễ nghe.
Tần Tranh – đang trong tâm trạng bực bội, chỉ cắm đầu đi về trước – nghe thế thì cả người như hóa đá.
Tại sao vào lúc này lại cứ phải nói ra những lời làm cô xấu hổ.
Tần Tranh ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng, bóng đêm đen kịt, ánh trăng lờ mờ, cô nhìn không rõ lắm.
Đây là lần đầu tiên cô đi trong trại vào ban đêm, chỉ cảm thấy con đường hay có vẻ khác với ban ngày.
Tần Tranh đứng tại chỗ suy nghĩ vài giây rồi chấp nhận số phận, quay lại đường cũ.
Khi cô đến trước mặt Sở Thừa Tắc, định vượt qua y để đi về phía bên kia thì y hết sức tự nhiên nắm lấy tay cô, nói: “Ta nhớ nhầm rồi, về nhà đi đường đó đó.”
Tần Tranh: “…”
Sao trước kia cô không phát hiện người này lầy lội thế chứ?
Cô ra sức giãy giụa nhưng không thoát ra được, đành nghiến răng nói: “Buông ra!”
Sở Thừa Tắc nói rất đường hoàng.
“Đừng gây chuyện, về nhà thôi.”
Tần Tranh rất muốn đánh y nhưng biết rõ mình đánh không lại, tuy nhiên không nuốt trôi cơn tức này nên cô bướng bỉnh nói: “Ta tự đi!”
Sở Thừa Tắc bình tĩnh nói: “Nàng mù đường mà.”
Tần Tranh chưa thấy ai có khó năng chọc tức người ta như vậy.
Cô gần như trừng mắt, há hốc mồm nhìn y.
“Rõ ràng là chàng lừa ta!”
Sở Thừa Tắc vẫn rất ôn hòa.
“Nếu nàng nhớ đường thì đã không bị ta lừa.”
Tần Tranh: “…”
Vượt ngàn năm đến đây, cô bắt gặp một thiên tài hùng biện à?
Tần Tranh trừng mắt nhìn y vài giây rồi không nhịn được, hỏi: “Da mặt các hạ còn hay không vậy?”
Sở Thừa Tắc liếc cô một cái.
“Nàng có thể sờ thử.”
Tần Tranh đau thương phát hiện mình không tranh luận lại y, ngay cả lưu manh cũng không bằng.
Cô lên án.
“Làm gì có ai như chàng chứ?”
“Ta làm sao?”
Sở Thừa Tắc tốt tính thấy rõ, hỏi xong còn nhìn chằm chằm vào cô giống như là một học trò hiếu học đang đợi đáp án của cô giáo vậy.
Không biết tại sao, Tần Tranh đột nhiên nhớ đến những đôi tình nhân hay cãi vã nhau ở hiện đại.
Bình thường hỏi câu ấy chẳng phải là phía nhà gái ư, sao đột nhiên đến đây thì đổi ngược lại vậy?
Tần Tranh hít sâu một hơi, tự nhủ với mình đây là do mình đột nhiên muốn lãng mạn nên mới tạo thành như vậy, cô mệt mỏi nói: “Cho qua đi, cho qua đi.”
Sau này mà cô còn tình tứ lãng mạn với y nữa thì tên cô sẽ viết ngược lại.
Nhưng rõ ràng là Sở Thừa Tắc vẫn chưa muốn cho qua như vậy.
Sau khi Tần Tranh nói ra câu ấy, bàn tay đang nắm tay cô bỗng ra sức kéo một cái, Tần Tranh ngoài vào lòng y.
Y ôm cô, bàn tay đặt lên mái tóc, đè sau gáy.
Y nhắm mắt lại, cố áp chế cảm giác bức bối vẫn lượn lờ trong lòng mình suốt tối nay.
“Xin lỗi.”
Biết rõ trong rừng cô cố tình khen Lâm Nghiêu để trêu mình nhưng y vẫn nóng lòng muốn cô công nhận mình tài giỏi.
Chuyện này thật là ấu trĩ, ấu trĩ đến nỗi y không muốn thừa nhận đây là điều mà mình đã làm.
Sở Thừa Tắc đột nhiên nghiêm túc xin lỗi như thế, cơn giận trong lòng Tần Tranh cũng lập tức tan biến.
Cô thở dài một hơi, nói chuyện nghiêm túc.
“Sau khi Lâm trại chủ bắn tên, chàng còn góp vui làm gì? Dù thắng hay thua thì đều có cái cho người ta nói.”
Sở Thừa Tắc thoáng buông cô ra, cụp mắt nhìn cô một lát, hỏi một câu không liên quan gì.
“Ta so tài với hắn, nàng có nhìn rõ không?”
Tần Tranh không hiểu nổi suy nghĩ của y, chỉ gật đầu.
“Nhìn rõ rồi.”
Trong mắt cô không có cảm xúc gì khác, giống như trận tỷ thí lúc nãy cũng không khác gì việc hai con trâu đực húc nhau.
Sở Thừa Tắc im lặng giây lát rồi lại dắt tay cô, chỉ nói: “Về nhà thôi.”
Tần Tranh nhớ lại cảnh y thu hút bao nhiêu ong bướm ở trường bắn khi nãy, không nhịn được lại càm ràm.
“Ba mũi tên của chàng bắn rất tài, nhưng nếu Lâm trại chủ không phải người rộng rãi, làm người ngay thẳng thì hành vi của chàng hôm nay rất dễ sinh hiềm khích…”
Sở Thừa Tắc đang đi bỗng dừng bước, Tần Tranh suýt nữa là va vào lưng y.
Cô vừa định hỏi sao thế thì Sở Thừa Tắc đã quay người lại, không nói tiếng nào, chỉ xoa nắn khuôn mặt cô như nhào bột.
Vân vê cho đến khi hết giận, y mới nói: “Nếu ngay cả chuyện này mà ta cũng không thể xử lý được thì sau này không cần mưu tính chuyện lớn gì nữa.”
Tần Tranh xoa gương mặt bị y véo.
“Vậy chàng cũng đừng hễ chút là động vào mặt thiếp chứ…”
Sở Thừa Tắc từ trên cao nhìn xuống cô, lại đưa tay véo mặt cô lần nữa.
“Nàng chỉ biết chọc giận người ta.”.