Trời vừa sáng, bên ngoài khoang thuyền vang lên tiếng gõ cửa.
“Chủ nhân, có cấp báo!”
Thẩm Ngạn Chi ngước đầu lên khỏi bàn làm việc, trên mặt đất cách đó không xa còn lăn long lóc một bình rượu.
Hậu quả của việc say rượu là đầu đau như búa bổ, mắt hắn tràn ngập tơ máu, cả người có vẻ chán nản suy sụp.
Hắn cất giọng khàn khàn.
“Vào đi.”
“Chủ nhân, thành Thanh Châu đã thất thủ.” Sắc mặt của Trần Thanh rất khó coi.
Bàn tay đang xoa trán của Thẩm Ngạn Chi khựng lại, ánh mắt thoắt cái trở nên sắc bén: “Cái gì?”
Trần Thanh toát mồ hôi lạnh.
“Thái tử triều trước đêm qua dẫn quân đánh chiếm thành Thanh Châu rồi.”
Gân xanh trên trán Thẩm Ngạn Chi nổi giần giật, giọng lạnh lẽo: “Chẳng phải thái tử triều trước bị vây trên Lưỡng Yến Sơn sao? Hắn làm sao xuống đánh thành Thanh Châu?”
Trần Thanh đáp: “Thám tử phát hiện dấu chân ngựa dưới chân núi Lang Gia Sơn, truy lùng theo vết chân ngựa thì phát hiện có người xây một đường cáp treo nối liền hai vách núi, có lẽ bọn sơn tặc đã xuống núi bằng đường đó.”
Khóe môi Thẩm Ngạn Chi nhếch lên nụ cười lạnh lẽo, khí thế trên người trở nên âm u đáng sợ.
“Bọn trinh sát làm ăn kiểu gì thế? Giữa Lưỡng Yến Sơn và Lang Gia Sơn có thêm một đường cáp treo mà cũng không biết?”
Trần Thanh cúi đầu.
“Trước đó trinh sát đã điều tra qua, giữa hai vách núi vốn cách một dòng sông rộng ít nhất hơn năm mươi trượng, không hề có đường cáp treo nào nối liền cả.”
Đường cáp treo đột nhiên xuất hiện này, trong mắt của Trần Thanh quả là không thể tưởng tượng được.
Quả nhiên Thẩm Ngạn Chi cười lạnh.
“Ngươi muốn nói đường cáp treo kia là từ trên trời rơi xuống à?”
Trần Thanh cúi đầu càng thấp hơn.
‘Thuộc hạ không dám.”
Thẩm Ngạn Chi nhanh chóng có sự sắp xếp tình hình trước mắt.
“Để lại một ngàn quân tiếp tục canh giữ ngay lối ra của ổ sơn tặc, phái thêm một ngàn quân nữa tấn công Lưỡng Yến Sơn bằng con đường cáp treo, nếu tìm thấy thái tử phi thì không được tổn thương một sợi tóc nào.
Số quân còn lại theo ta đi đoạt lại thành Thanh Châu.”
Ba vạn tinh binh diệt cướp đã phái hai vạn xuôi về phía nam, còn lại một vạn quân này phải dựa vào thành Thanh Châu nuôi dưỡng.
Thẩm Ngạn Chi âm thầm ở lại Thanh Châu là muốn đợi lương thảo trên núi cạn kiệt, lấy đầu thái tử triều trước, dẫn Tần Tranh đi, không ngờ lại xuất hiện chuyện bất ngờ này.
Hắn không tin mình dẫn theo tám ngàn tinh binh mà còn không giết được đám quân ô hợp của thái tử.
——
Lưỡng Yến Sơn.
Đêm qua Tần Tranh về nhà trễ nhưng vì trong lòng cứ suy nghĩ chuyện trong trại nên ngủ không ngon như bình thường, tiếng gà gáy sáng vừa vang lên là cô thức giấc ngay.
Sau khi thức dậy, cô phát hiện bên ngoài cửa sổ thỉnh thoảng lại truyền đến những tiếng “cục cục”.
Cô đi tới, mở cửa sổ ra, quả nhiên thấy con bồ câu đưa thư đang đậu bên ngoài, không biết nó đã đợi ở đó bao lâu nhưng trong đôi mắt tròn như hạt đậu kia dường như có chứa chút ít bất mãn.
Lúc Tần Tranh lấy bức thư từ trong ống tre trên chân nó, cô rải cho nó một nắm gạo như thường lệ, con bồ câu mổ xong mới chịu cất cánh bay đi.
Cô đứng bên cửa sổ một lát, không biết có phải cảm nhận sai hay không mà có vẻ như con bồ câu tròn trịa hơn trước kia nhiều.
Thư là do Sở Thừa Tắc gửi đến, báo là họ đã thuận lợi đoạt được thành Thành Châu.
Trái tim vẫn phấp phỏng của Tần Tranh cuối cùng cũng đập bình thường trở lại.
Đêm qua, sợ xảy ra bất trắc gì, cô vẫn suy nghĩ xem làm thế nào để tăng cường lớp phòng ngự ở sau núi.
Vách núi trơ trụi, khu đó không có cây cối gì che chắn.
Nếu có kẻ địch tập kích, người của họ chỉ có thể trốn trong rừng mới tìm được vật che chắn, như thế rơi vào tình cảnh khá bị động.
Tần Tranh sai người dùng số gạch thừa được làm từ đợt làm ngói trước đó để xây vài chỗ ẩn nấp đơn giản.
Có thể nói “cẩn tắc vô áy náy”.
Người phía sau núi đến báo tin, Tần Tranh và Lâm Chiêu vội vội vàng vàng chạy qua đó.
Đến nơi, chỉ thấy bờ đối diện quan binh đứng đông nghịt.
Phía sau những chỗ ẩn nấp bằng gạch vừa xây hôm qua là hai xạ thủ, những cái lỗ to chừng lòng bàn tay vừa đủ để phóng tên ra ngoài lại có thể che được sự sát thương do kẻ địch bắn tên đến.
Mỗi vị trí có hai xạ thủ là vì một người kéo lắp cung thì còn có người kia thay thế, không đến nỗi kẻ dịch ập đến không kịp trở tay.
Lâm Chiêu nhìn sang vách núi đối diện, bàn tay đang cầm đao cũng siết chặt hơn: “Quan phủ còn có thể phái nhiều người như thế đến tấn công trại, e là phía thành Thành Châu cũng có một trận ác chiến đây.”
Thanh niên trai tráng ở lại giữ sơn trại không đến một trăm người, nếu quan binh tấn công vào, đó chính là lấy thịt đè người.
Tần Tranh sợ nàng ta kích động nên vội phân tích tình thế trước mắt.
“Với địa thế của Lưỡng Yến Sơn, chỉ cần chúng ta tử thủ thì quan binh có nhiều cỡ nào cũng không làm gì được chúng ta.
Phía đại ca muội bây giờ chắc cũng chỉ thủ mà không công.
Hiện nay chúng ta có đầy đủ lương thực, quan binh không thể nhận được tiếp tế từ thành Thanh Châu, đến lúc đó ắt tự hỗn loạn.”
Lâm Chiêu đấm vào thân cây bên cạnh.
“Vậy thì cứ chơi với chúng!”.