Gì chứ đá thì Lưỡng Yến Sơn không thiếu.
Lâm Chiêu dẫn người ra sau núi đào cả buổi chiều, bắn sụp một mảng vách núi bên kia thì mới hả giận.
Người canh chừng phía sau núi nói mấy ngày nay quan binh ở đối diện đã bắt đầu cạo vỏ cây làm cơm, quan binh dưới hang Yến thì đi bắt cá, còn lên núi hái rau dại, cạo vỏ cây.
Tần Tranh lập tức đoán được là lương thực của quan binh đã cạn kiệt.
Theo lý mà nói, lúc sắp hết lương thực, họ phải xin phía đại quân chi viện mới phải, nếu xảy ra tình huống này chứng tỏ phía đại quân cũng không còn lương thảo.
Trước đó Tần Tranh đã cùng Sở Thừa Tắc xem bản đồ, cũng nắm được đại khái bản đồ của quốc gia này, những châu quận quanh Thanh Châu cô càng chú ý đến.
Lương thực của quan binh cạn kiệt, nơi duy nhất có thể cung cấp lương thực cho họ chỉ có Mạnh Quận.
Bây giờ quan binh đều cạo vỏ cây để ăn chứng tỏ họ không lấy được lương thực từ Mạnh Quận, mà nguyên nhân trong đó cô cũng có thể đoán được, là vì Sở Thừa Tắc đã làm gì đó.
Cô nói với Lâm Chiêu.
“Trận chiến này sẽ nhanh chóng kết thúc thôi.”
Lâm Chiêu oanh tạc bên kia cả buổi chiều, lúc này đã thoải mái.
Nghe Tần Tranh nói thế lập tức hỏi: “Thành Thanh Châu gửi thư về à?”
Tần Tranh lắc đầu không nói.
Lâm Chiêu vò đầu, không hiểu tại sao cô lại chắc chắn như thế.
Tần Tranh bảo: “Quan binh canh giữ tại Lưỡng Yến Sơn cạn kiệt lương thảo, quan binh bao vây ngoài thành Thanh Châu có khác gì?”
Lâm Chiêu bừng tỉnh, vui vẻ đến nỗi bảo người trong trại làm vài con dê, đêm đến cho mọi người ăn một bữa ngon.
Buổi tối có gió tây nam, Tần Tranh đề nghị mở tiệc nướng ở vách núi phía sau.
Trước đó Kỳ Vân Trại suýt nữa cạn kiệt lương thảo, quan binh ở dưới núi giết lợn giết dê làm tiệc nướng, chiêu hàng làm dao động lòng quân, lần này đương nhiên phải dậy ông đập lưng ông.
Gió đưa mùi thịt nướng thơm lừng sang vách núi đối diện.
Bức tường gạch vốn chắn vách núi đã bị quan binh dùng máy bắn đá làm sụp đổ nên lúc này chẳng những chúng có thể ngửi được mùi thịt nướng mà từ bên đó nhìn sang còn có thể thấy cả con dê gác trên giá nướng, lớp da vàng rụm thơm giòn.
Đám quan binh gặm vỏ cây suốt mấy ngày nay đều mở to mắt, nuốt nước miếng, cảm thấy bụng xốn xang.
Đêm đó, ở vách núi đối diện, lại có thêm không ít binh lính đào ngũ.
Tên thủ lĩnh giận sôi người, ra lệnh chém vài tên lính đào ngũ mới ổn định được tình hình.
——
Đám quan binh vây quanh ngoài thành Thanh Châu đúng là cũng không khá hơn quan binh ở Lưỡng Yến Sơn là mấy.
Thẩm Ngạn Chi biết rõ lương thảo của họ không còn duy trì được bao lâu nữa, nhất định phải đoạt lại thành Thanh Châu khi nó vừa đổi chủ, bố trí còn lỏng lẻo, lòng dân chưa loạn nên lúc đầu hắn lựa chọn chiến thuật tấn công mạnh mẽ.
Thế nhưng cái đám ô hợp mang danh khôi phục Đại Sở kia lại có thể chống đỡ được thế tấn công mạnh mẽ của họ suốt mấy ngày liền, dù có mắng mỏ thế nào cũng không thấy bên trong đáp lại.
Tám ngàn tinh binh của hắn đông gấp đôi số quân ô hợp trong thành, chỉ cần quyết đánh một trận thì chắng chắc sẽ thắng nhưng dường như đối phương biết rõ điều này nên mới tử thủ chứ không tấn công.
Sở Thừa Tắc có thể dễ dàng lấy được thành Thanh Châu như thế là vì trước đó trong thành đã lâu chưa từng có chiến trận, không hề phòng bị, Bây giờ họ nghiêm túc tử thủ, lương thảo trong thành sung túc, cộng thêm có Sở Thừa Tắc đích thân đốc thúc, Thẩm Ngạn Chi dẫn binh tấn công mấy ngày nhưng không có tiến triển gì, ngược lại còn tổn thất không ít tướng sĩ dưới làn mưa tên.
Thẩm Ngạn Chi thấy lương thảo sắp cạn kiệt, một mặt buột Tiết Diễn – quan khâm sai đang bị hắn khống chế – viết thư xin chi viện lương thực từ Lý Tín, một mặt sai người đến Mạnh Quận mượn lương thảo, giải mối nguy cấp.
Nhưng người phái đi đã vài ngày nhưng vẫn bặt vô âm tín, Thẩm Ngạn Chi đành có phán đoán cho tình huống xấu nhất.
Tấn công suốt mấy ngày mà không có tiến triển gì, hai ngày nay quân sĩ đã tỏ vẻ mệt mỏi, thế mà cái đám trong thành Thanh Châu cứ tối đến là cho một đôi quân ra ngoài tập kích, phương hướng thay đổi liên tục, đánh vài cái là chạy.
Phía bên này còn chưa kịp tập trung nghênh chiến là đối phương đã chui tọt vào trong thành như con chuột.
Thẩm Ngạn Chi giận phừng phừng, đành ra lệnh cho toàn quân chấn chỉnh lại đội ngũ, thề phải thu phục được bọn giặc cướp tập kích kia.
Nhưng đối phương thấy phía hắn đề phòng nghiêm ngặt thì lại không hề có động tĩnh, làm cho tám ngàn con người căng thẳng suốt ngày đêm, sức cùng lực kiệt.
Thẩm Ngạn Chi giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Hắn dẫn binh bao năm, chưa từng thấy chiến thuật nào buồn nôn đến thế, đúng là vô sỉ đến cùng cực!
Không hổ là một đám giặc cướp tập hợp lại.
Lương thực trong tay hắn chỉ còn đủ để chống đỡ vài ngày nữa.
Thẩm Ngạn Chi ra lệnh cho toàn quân chỉnh đốn lại, ngày mai nấu hết lương thực, đại quân ăn no rồi sẽ đập nồi đập lò, không còn đường lui.
Trận chiến sau cùng này nhất định phải giành lại được thành Thanh Châu..