Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước - Tần Tranh

Trên đường về, bà vú lải nhải bên tai Lục Cẩm Hân. “Cô nương đừng khóc. Những lời của đám dân quê đó có gì mà phải để trong lòng.”

Lục Cẩm Hân mím môi không lên tiếng, những giọt lệ tròn xoe đọng trên hàng mi đài, chực rơi xuống bất cứ lúc nào. Phần tóc mái ngang cộng thêm khuôn mặt tròn làm nàng ta trông khá trẻ con, cũng càng có vẻ đáng thương.

Đoàn người xuyên qua hành lang. Một nữ tử mặc áo gấm, ngồi trên chiếc ghế gỗ đầu hành lang nghe tiếng nên quay đầu lại, thấy Lục Cẩm Hân thì khẽ cau mày. “Cẩm Hân? Ai chọc muội khóc vậy?”

Bà vú nhìn Lục Cẩm Nhan với vẻ phòng bị. “Để Cẩm Nhan cô nương lo lắng rồi, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi…”

Người này chính là đích nữ của Lục gia ở kinh thành, Sở hoàng hậu là cô ruột của nàng ta nên từ nhỏ đã được bồi dưỡng để làm thái tử phi, có điều sau này thái tử nhìn trúng con gái của Tần gia, cưới Tần Tranh làm thái tử phi nên Lục gia mới không thể cùng lúc có một vị hoàng hậu và một vị thái tử phi.

Sau khi Lục thái sư chết, Lục gia ở kinh thành bị xét nhà, trên đường bị giải đến Mẫn Châu thì được thái tử sai người cứu về đây, vẫn luôn sắp xếp để họ ở biệt viện từ đó.

Phía Lục gia ở Dĩnh Châu sợ mình làm mọi thứ là công cốc, cuối cùng lại trải đường cho Lục gia bên này vì dù gì nếu muốn kết thân thì không có sự lựa chọn nào tốt hơn là Lục Cẩm Nhan cho nên họ mới đưa Lục Cẩm Hân đến.

Lục Cẩm Nhan ngồi dựa vào lan can, tay cầm một chiếc quạt có thêu hình hoa bướm, dải lụa mỏng như cánh ve nửa đáp trên tay nàng ta, nửa vắt trên lan can, phất phơ bay theo gió, nhìn tư xa hệt như một bức họa mỹ nhân.

So với Lục Cẩm Hân, Lục Cẩm Nhan càng có vẻ đoan trang diễm lệ. Người ta hay dùng cụm từ “Biện Kinh song xu” (hai mỹ nhân đẹp nhất Biện Kinh) là để chỉ nàng ta và Tần Tranh.

Tuy nhiên xét về dung mạo, Tần Tranh lại hơn vài phần, cô được xưng là “Đệ nhất mỹ nhân Sở Quốc” còn Lục Cẩm Nhan thì có danh xưng là đệ nhất tài nữ.

Nghe bà vú nói thế, nàng ta chỉ khẽ liếc nhìn bà vú một cái. Từ nhỏ đã được bồi dưỡng làm thái tử phi, lại lớn lên ở nơi phú quý như Biện Kinh nên ánh nhìn ấy đầy vẻ áp bức. “Ta đang nói chuyện với muội muội, lúc nào thì đến lượt một người hầu xen vào.”

Bà vú hầu hạ bên cạnh Lục Cẩm Hân nhiều năm, chưa từng bị người ta làm mất mặt như thế nên có vẻ hơi lúng túng khó xử. “Cẩm Nhan cô nương nói gì…:

Lục Cẩm Nhan khẽ thốt ra một câu: “Làm nô tài thì phải giữ bổn phận của nô tài. Thẩm thẩm của ta mất sớm, trước kia ít qua lại với Dĩnh Châu, không biết các người hầu hạ Cẩm Hân thế nào không nói, bây giờ ở ngay trước mắt ta, nếu còn vượt qua bổn phận, ta không ngại thay muội muội dạy dỗ nô tài đâu.”

Những lời quở trách cứng rắn này nói ra, mặt bà vú tái xanh, thầm oán thán trong bụng nhưng ngoài mặt lại không dám nói gì.

Lục Cẩm Nhan đứng dậy, nắm nay Lục Cẩm Hân, ra chiều ghét bỏ: “Khóc như con mèo ướt vậy, vào phòng ta rửa mặt đi.”

Bà vú định đi theo nhưng Lục Cẩm Nhan quét mắt một cái khiến bà ta không dám nhúc nhích.

Lục Cẩm Nhan nói: “Các ngươi đừng đi theo, chẳng lẽ ta sẽ ăn thịt muội ấy sao mà sợ.”

Bà vú sượng sùng. Đợi Lục Cẩm Nhan dắt Lục Cẩm Hân đi xa thì mới nhổ một cái. “Ta biết ngay là Lục gia ở kinh thành không tốt lành gì mà! Lúc trước thái sư còn đó, họ cao cao tại thượng thì thôi không nói, bây giờ còn làm giá gì chứ? Cũng chỉ có tiểu thư là ngây thơ tin cô ta thôi, không chừng sau lưng bị chê cười thế nào không biết.”

Nếu nói Lục gia là một cây đại thụ thì trước kia Lục gia ở kinh thành có thể nói là gần như toàn bộ gốc cây ấy, Dĩnh Châu chỉ là một nhánh mà thôi. Cũng chính vì thế, Lục gia Dĩnh Châu vẫn luôn có càm giác cúi đầu trước Lục gia kinh thành, bây giờ Lục gia kinh thành đã sụp đổ nên họ mới có cảm giác ưu việt hơn. Bà vú tỏ ra như vậy cũng là không muốn người khác xem thường Lục gia Dĩnh Châu.



Lục Cẩm Nhan dẫn Lục Cẩm Hân vào phòng mình, sai nha hoàn hầu hạ nàng ta rửa mặt xong rồi chỉ một chiếc ghế nhỏ, bảo nàng ta ngồi xuống. “Nói đi, sao lại khóc?”

Lục Cẩm Hân mới mười bốn tuổi, khi Biện Kinh chưa đổi chủ, ai cũng không ngờ được là Lục gia sẽ gặp họa diệt tộc, vì thế cũng không ai yêu cầu nàng ta phải có bản lĩnh gì để gánh vác gia tộc, ở Dĩnh Châu nàng ta được nuông chiều lớn lên, chưa từng chịu uất ức.

Lúc này nghe Lục Cẩm Nhan hỏi, mắt nàng ta lại đỏ hoe. “Muội muốn về nhà…”

Lục Cẩm Nhan thở dài một hơi. “Muội đã đến đây thì phải biết là mình không về được chứ.”

Nước mắt Lục Cẩm Hân rơi lã chã, hai vai run run, khóc trong im lặng.

Những bức thư gửi về nhà giống như là đá chìm xuống biển. Lục Cẩm Hân biết thái độ của phụ thân mình. Sau khi mẹ qua đời, cha rất yêu thương nàng ta nhưng hiện nay đúng là không cần nàng ta nữa.

Từ khi đường tỷ của chi thứ hai gả cho Hoài Dương Vương, chi thứ hai càng có tiếng nói. Bây giờ thái tử dần có thế lực vì thế cha mới đưa nàng ta đến đây.

Nàng ta cắn môi, nói: “Không phải bị người ta nói mà muội thấy ấm ức, muội… muội chỉ cảm thấy xấu hổ, cũng rất đau lòng.”

Xấu hổ vì tình cảnh của mình, đau lòng vì tình cảnh này là do người cha thương yêu mình mang lại.

Ánh mắt Lục Cẩm Nhan nhìn Lục Cẩm Hân lóe lên vẻ phức tạp. Nàng ta sờ đầu muội muội. “Chuyện có gì đâu mà. Từ nay đừng có vừa gặp chút chuyện là khóc nữa.”

Lục Cẩm Hân dùng tay áo lau nước mắt. “Muội thật sự không hiểu được. Muội từng nuôi một con mèo Ba Tư, năm đó con gái của tri phủ đến nhà muội chơi, thích mèo của muội, muội thà đắc tội nàng ấy cũng không tặng mèo đi. Tại sao cha có thể nhẫn tâm không cần muội được?”

Nói đến đây nước mắt nàng ta lại tuôn trào. “Bà vú nói muội là nữ nhi của Lục gia, vì Lục gia nên phải đến Thanh Châu. Cẩm Vinh cũng nói Lục gia nuôi muội lớn, muội phải làm gì cho gia tộc. Nhan tỷ tỷ, có phải từ khi muội được sinh ra ở Lục gia, được Lục gia nuôi lớn thì đã mắc nợ Lục gia rồi không?”

Cẩm Vinh là đệ đệ do mẹ kế sinh.

Giọng nàng ta không có chút gì là bất mãn, đôi mắt rưng rưng lệ trong veo ngây thơ, dường như chỉ muốn tìm một đáp án chính xác từ Lục Cẩm Nhan. “Muội nuôi mèo là vì thích nó mới nuôi, chưa từng nghĩ đến việc nuôi nó là để đổi lấy thứ gì. Muội cứ tưởng rằng cha nuôi muội là vì thương yêu muội nhưng bây giờ muội phát hiện ra hình như trước giờ mình nghĩ sai rồi, Lục gia nuôi muội khác với muội nuôi mèo.”

Lục Cẩm Nhan vẫn cảm thấy cô muội muội này của mình hơi ngốc nghếch nhưng sau khi nghe những lời này, một lúc sau nàng ta vẫn không nói được gì, miệng còn mang theo nụ cười mỉa mai chua chát. “Đúng vậy. Con gái danh gia vọng tộc nghe rất vẻ vang nhưng thật ra còn thua con chó con mèo người ta nuôi nữa. Mang chó mèo ra đổi cho người, sau này chó mèo không còn quyến luyến chủ cũ nữa cũng không ai nói nó vô ơn. Chỉ có nữ nhi trong nhà là bị tính toán tỉ mỉ, phải thu lại được từng chút giá trị đã bỏ ra.”

Nói đến đây, nụ cười trên môi nàng ta càng thêm châm chọc. “Đừng buồn nữa, muội ở đây buồn có ai biết đâu?”

Có lẽ những lời kia đã chạm đến cảm xúc của Lục Cẩm Nhan nên nàng ta chỉ bảo cho Lục Cẩm Hân. “Đã đến nước này rồi, đừng mong Lục gia quan tâm đến sống chết của muội. Nơi này là Thanh Châu, không phải Dĩnh Châu. Bà vú kia của muội mau đuổi sớm đi, cả ngày hợm hĩnh, chuốc bao rắc rối cho muội.”

Lục Cẩm Hân cúi đầu không lên tiếng. Nàng ta biết bà vú của mình lắm lời, nhưng sau khi mẹ qua đời, phụ thân lại cưới mẹ kế, người thật lòng tốt với nàng ta cũng chỉ có bà ấy. Bà vú thường ra oai hợm hĩnh cũng là vì sợ nàng ta yếu đuối, bị người ta bắt nạt.

Mọi tâm tư của nàng ta đều viết lên trên mặt, Lục Cẩm Nhan nhìn là biết ngay nên thở dài, bảo: “Muội càng dung túng thì bà ta càng không biết giới hạn chủ tớ, chuyện gì cũng quyết định thay muội, sớm muộn cũng hại muội. Muội niệm tình nghĩa bao năm không tiện đuổi bà ta đi thì từ nay cũng phải ra dáng chủ nhân, lúc cần quở trách phải quở trách. Nếu không được nữa thì về sau chỉ để bà ta quản lý chuyện trong phòng, bên người phải đề bạt một nha hoàn đắc lực.”

Lục Cẩm Hân ừm một tiếng, sau đó lại bối rối bứt chiếc khăn. “Nhan tỷ tỷ, muội cảm thấy không có mặt mũi nào ở lại Thanh Châu nữa.”

Những lời vị Lâm tướng quân kia nói tuy khó nghe nhưng cũng không sai. Phía Dĩnh Châu rõ ràng biết đại quân thiếu bạc nhưng lại giả vờ không biết, chỉ đưa nàng ta qua là do không dám đặt cược quá nhiều vào thái tử, sợ thái tử sẽ bại trận khi đối đầu với quân triều đình.

Lục Cẩm Nhan xỉa vào trán nàng ta. “Sắp đánh nhau rồi, muội còn đi đâu được? Phía Dĩnh Châu đưa muội đến kết thân, muội không muốn thì phải mau chóng để thái tử phi biết, thái tử phi sẽ không làm khó muội.”

Lục Cẩm Hân ấm ức, dùng hai ngón tay gõ vào nhau. “Muội sợ gặp thái tử.”

Nghe nói thái tử phi vì đi chùa dâng hương nên mới bị thái tử nhìn trúng.

Trước đó bà vú nói thái tử đã từ Từ Châu trở về, bảo nàng ta cùng Lục gia ở kinh thành đi gặp thái tử, nàng ta đã lén vẽ lên mặt mình mấy nốt mụn.

Ánh mắt Lục Cẩm Nhan lóe lên vẻ chế nhạo, hỏi một câu đầy ẩn ý. “Muội thật sự nghĩ năm đó thái tử cưới thái tử phi là vì dung mạo của nàng ta ư?”

Lục Cẩm Hân ngơ ngác, Lục Cẩm Nhan ý thức được mình nói lỡ lời nên vội sửa lại. “Ai mà nhìn trúng cái mặt bánh bao của muội.”

Mặt Lục Cẩm Hân méo xệch. “Mặt muội chỉ hơi tròn thôi mà.” Ừm, đúng là tròn thật.

Lục Cẩm Nhan bảo: “Được rồi, hôm nay muội về trước đi, mai theo ta đi gặp thái tử phi nương nương.”

Có người theo cùng thì vững dạ hơn, Lục Cẩm Hân rất vui. Nhưng trước kia Lục Cẩm Nhan là ứng viên của ngôi thái tử phi, điều này nàng ta cũng biết. “Thái tử phi nương nương… có khi nào sẽ không vui không?”

Lục Cẩm Nhan tinh ý cỡ nào, nhìn là hiểu ngay cô ngốc này đang lo lắng điều gì. “Muội là người Lục gia đưa tới để kết thân, ta trước kia… suýt nữa cũng vào Đông Cung. Hai chúng ta đều không có ý với thái tử, dù gia tộc có nói thế nào, chúng ta cứ tỏ rõ thái độ của mình với thái tử phi là được.”

Lục Cẩm Hân đã yên tâm hơn. Vì vừa khóc xong, giờ mà về thế nào cũng bị nhìn ra nên bèn nói: “Muội phải rửa mặt đã.”

Lục Cẩm Nhan hoàn toàn bó tay với cô ngốc này. “Đi đi, bên cạnh rổ kim chỉ của ta có cái khăn sạch đấy.”

Lúc Lục Cẩm hân rửa mặt xong, sang bên đó tìm khăn thì vô tình nhìn thấy một cái khung thêu bị vải che đi một nửa. Vải gấm màu xanh ngọc, khóm trúc trên đó thêu rất tinh xảo.

“Nhan tỷ tỷ, khóm trúc của tỷ thêu đẹp quá.” Nói rồi nàng ta đưa tay định cầm khung thêu lên xem thử.

Lục Cẩm Nhan biến sắc, quát. “Đừng đụng vào!”

Nhưng đã muộn. Hoa văn trên khung thêu đã hoàn toàn đập vào mắt Lục Cẩm Hân. Hoa văn hai bên đối xứng nhau, nhìn là biết dùng để thêu túi tiền, bên dưới còn có một chữ “Ngạn” còn chưa thêu xong, nhìn giống như là định thêu chữ “Nhan” vậy, có điều bề ngang hơi rộng. Lục Cẩm Hân không biết có gì không xem được.

Lúc nàng ta hoàn hồn lại thì khung thêu đã bị Lục Cẩm Nhan giật lấy. Cây kim ghim trên đó cắm vào tay nàng ta làm bật máu nhưng dường như nàng ta không cảm thấy đau, chỉ đanh mặt nói: “Ta không thích người khác đụng vào đồ của mình.”

“Xin lỗi tỷ.” Lục Cẩm Hân không ngờ nàng ta lại phản ứng mạnh như vậy nên hơi lúng túng.

Dường như Lục Cẩm Nhan cũng biết mình đã quá kích động nên thần sắc dịu lại. “Không sao, muội về đi.”

Lục Cẩm Hân ủ rũ ra khỏi phòng Lục Cẩm Nhan, cảm thấy mình thật là ngốc, thảo nào Nhan tỷ tỷ lại giận mình.

Trong phòng, Lục Cẩm Nhan nghe tiếng bước chân của Lục Cẩm Hân đã đi xa thì mới lấy khung thêu giấu sau lưng ra, vết máu trong lòng bàn tay đã nhuộm đỏ chữ “Ngạn” kia. Nàng ta dùng tay vân vê nó một lát rồi nhắm mắt lại, môi nở nụ cười chua xót.

——

Bái thiếp (thiệp xin bái phỏng) của Lục Cẩm Nhan và Lục Cẩm Hân tối hôm ấy được đưa đến trước mặt Tần Tranh. Đúng lúc công sự phòng thủ đã hoàn công, cô không còn bận rộn như trước nên gặp hai vị tiểu thư của Lục gia cũng không sao.

Tuy nhiên sau khi Tống Hạc Khanh biết, ông nói cho Tần Tranh nghe một đống chuyện, khi ấy cô mới biết thì ra Lục Cẩm Nhan – trưởng nữ của Lục gia ở kinh thành từng là ứng viên cho ngôi vị thái tử phi.

Đêm ấy khi Sở Thừa Tắc về, Tần Tranh âm thầm đặt tờ thiếp kia lên bàn, ở vị trí dễ nhìn thấy nhất.

Sở Thừa Tắc tưởng chuyện gì, cầm lên xem rồi nói: “Nếu nàng không thích gặp họ thì cứ bảo người bên dưới nói là mình bận là được.”

Tần Tranh đáp: “Dạo trước thiếp quá bận nên đã lơ họ lâu rồi, sớm muộn gì cũng phải gặp thôi.”

Lúc nói chuyện, mắt cô vô tình cố ý cứ đảo qua Sở Thừa Tắc.

Sở Thừa Tắc buồn cười, bảo: “Con gái của Lục gia Dĩnh Châu ta còn chưa từng gặp nữa là.”

Tần Tranh ung dung lật cuốn sách trên tay. “Nghe nói tình cảm giữa điện hạ và biểu muội ở kinh thành rất tốt.”

Cô biết y không phải là thái tử nhưng lại không biết khi nào thì y xuyên tới. Cô vốn định im lặng chờ đợi y tự nói ra nhưng vẫn không nhịn được muốn xa gần dò hỏi.
Nhấn Mở Bình Luận