"A! Ba, mẹ! Ba mẹ đến lúc nào thế?" Tiểu Tân vừa thấy ba mẹ nàng đã sướng run cả người, bỏ hết quà và đồ đạc trên tay xuống mà lao đến, tay trái ôm ba tay phải ôm mẹ: "Ba, mẹ, con nhớ ai người chết mất!"
"Ha ha, biết con sẽ nhớ chúng ta, nên ba mẹ mới tức tốc đến đây thăm." Mẹ Tiểu Tân vừa vuốt mái tóc nàng vừa cười ha ha, tình yêu mẫu tử một lời khó nói.
Đúng là đứa trẻ ngoan! Đúng là cha mẹ tốt! Nhìn cảnh tượng gia đình đoàn tụ ấm áp ấy, lòng tôi bỗng chốc cảm động, chợt nghĩ đến cảnh tượng thường được miêu tả trong các tiểu thuyết võ hiệp, cảnh cả gia đình bị kẻ thù gian ác truy đuổi và phải trải qua 9981 loại kiếp nạn nơi nhân gian, não tôi lập tức vẽ ra bức tranh như thế này: Trong một buổi hoàng hôn đẫm máu, người con gái ôm chầm lấy cha mẹ mình trên người đầy vết sẹo, đau lòng mà than khóc với trời: "Ba! Mẹ!..."
Đang chìm đắm trong câu chuyện tưởng tượng mà tôi nghĩ ra ấy, bỗng nhiên mẹ tôi gầm lên một tiếng từ phía sau: "Đứng ngốc ra đấy làm gì, mau chào các cô chú đi!"
Tôi vội vội vàng vàng đặt quà trong tay xuống: "Con chào chú Diệp, con chào cô Lưu."
"Được được." Ba của Tiểu Tân sắc mặt hồng hào đáp, quay sang nói với ba tôi: "Chúng ta thấy bọn trẻ lớn lên từng ngày, cũng thấy mình qua mỗi ngày lại già đi."
"Ha ha, đúng vậy, chúng ta đều là người già rồi."
"Dương Dương a, càng lớn càng xinh." Cô Lưu tiến tới nắm tay tôi: "Lại đây, để cô ngắm một cái nào."
Hai bên gia đình chúng tôi cùng ngồi tán ngẫu, vì lâu lắm mới gặp mặt nên như thể nói mãi vẫn chưa hết chuyện, đặc biệt là đối với hai bên phụ huynh.
Mẹ tôi rất khiêm tốn xin lời khuyên như dì Lưu: "Dạo này cô trẻ hẳn lên ấy, có bí quyết nào không bày tôi với?"
Cô Lưu nghe xong mát lòng mát dạ, nào là bày cách ngủ sớm dậy sớm, nào là chăm vận động cơ thể, nào là chăm đắp mặt nạ vân vân, mẹ tôi xoa xoa da mặt mình: "Tôi cũng làm theo hết những gì cô nói đấy, nhưng sao vẫn không trẻ lên nổi nhỉ?"
"Khụ." Ba tôi ho khéo một cái: "Bà sinh ra đã có cái mặt nhăn, làm sao mà trẻ nổi?"
Mẹ tôi suýt ngã ngửa: "Này, mặt tôi nhăn như vậy sao ông còn viết cho tôi nhiều thư tình đến thế làm gì? Ông nhìn ông đi, vứt ông ra đường dầm mưa dãi nắng nửa tháng sau cũng không có con nào để ý tới đâu, còn ở đó là chê tôi nhăn?"
"Tôi nói thế thôi mà." Ba biết ông ấy đã làm tổn thương lòng tự trọng của mẹ tôi, nhanh chóng vo tròn kín kẽ chữa cháy: "Ở tuổi này, ngoại hình không quan trọng, da mọc thêm mấy nếp nhăn cũng sẽ không ai để ý, dân thường chúng ta nếu muốn giống con bạch xà già khú mà vẫn trông như mới 20 tuổi thật không dễ. Này, chú Diệp, tên con bạch xà đó là gì?
"Chắc là Bạch Tố Trinh." Chú Diệp trầm mặc suy nghĩ một lúc: "Không phải, là Triệu Nhã Chi, đúng đúng, là Triệu Nhã Chi đóng Bạch Tố Trinh."
Cô Lưu liếc nhìn chú Diệp: "Chậc, đến cả này này ông cũng biết rõ, vậy thì tôi gọi là gì?"
"Người ta là minh tinh, bà thì không phải." Chú Diệp lẩm bẩm trong miệng.
"Lão Diệp này a, quá nhát gan, có thế cũng không dám nói, còn giấu nhẹm đi, ngủ mơ cũng không dám hé lời, đúng là ông nào cũng có cùng nỗi khổ này." Cô Lưu nắm lấy cánh tay mẹ tôi mà nói: "Khi ông Diệp theo đuổi tôi, ông ấy nói rằng tôi còn đẹp hơn cả tiên nữ, ban đầu tôi động lòng trắc ẩn, sợ người khác tưởng ông ấy là ông già mắc bệnh Alzheimer nên tống ông ấy vào Sở công an, tôi bị ông ấy lừa gạt rước về nhà, sau này suốt ngày chê tôi là bà già nhăn nheo, cô xem xem, có giống cái nết ông Quan nhà cô không?"
"Chú Diệp này." Ba tôi húc vào cánh tay ba Tiểu Tân: "Chú xem bà này làm phản rồi, có con cái ngay trước mặt mà không cho chúng ta một chút mặt mũi."
Ba tôi thật nham hiểm, không thèm tự bào chữa mà để cho chú Diệp phát biểu.
"Đúng vậy!" Chú Diệp nghiêm mặt: "Lại còn phản cả chú đây nữa!"
"Này, ông Diệp, chúng tôi nào dám chống đối!" Cô Lưu cúi đầu, bày ra bộ dáng ngượng ngùng: "Lão Diệp hồi đó tuy có hơi xấu xí một chút, nhưng nói đi nói lại vẫn là có chút tài năng, cũng miễn cưỡng mà sánh được với tôi, tôi không chán ghét gì thì thôi, các ông cứ suốt ngày oang oang chủ nghĩa lão ông gì thế."
"Khụ khụ, ha ha ha ha ha." Chú Diệp nổi tiếng có nụ cười ngốc nghếch, chỉ có thể che đi sự ngại ngùng bằng nụ cười phớ lớ mà đến cả người điếc cũng nghe thấy.
Tôi và Tiểu Tân thấy họ trêu đùa vui vẻ, hai đứa chúng tôi thỉnh thoảng bắt gặp ánh nhìn của nhau, hoặc làm những động tác nhỏ với nhau cũng đã thấy rất vui.
Một lúc sau, Tiểu Tân ngồi đối diện mẹ nàng, cực kỳ thân thương mà hỏi: "Mẹ, sao ba mẹ vội đến đây thế?
"Ha ha, trong tỉnh có một hạng mục công trình nghiên cứu y học quy mô lớn, phải hoàn thành trước năm ngoái, vừa vặn ba con cũng rảnh, nên mới tới đây."
"Vậy sao không bảo con đi đón ba mẹ?"
"Ba mẹ muốn gây bất ngờ ấy mà." Ba Tiểu Tân chen lời vào.
"Thế ba mẹ ở lại bao lâu?"
"Xem tình hình đã, đợi sau năm mới sẽ về."
"A, tốt quá, con được nhìn ba mẹ nhiều hơn một tí. Đúng rồi, thế ba mẹ ở đâu?"
"Ba mẹ con ấy à, đã mua nhà rồi." Mẹ tôi bưng mâm hoa quả lên.
"Hả? Tiểu Tân không giấu nổi kinh ngạc: "Ba mẹ mua lúc nào? Ba mẹ mua nhà làm gì?"
"Mua từ đợt trước rồi, chuyện này còn phải cảm ơn nhà chú Quan đây, cô chú giúp nhà mình nhiều lắm."
"Hả?!" Lần này đến lượt tôi kinh ngạc, mồm miệng hai ông bà nhà quá kín đáo, không hé với tôi chút lời nào cả.
Chú Diệp gắp miếng hoa quả bỏ vào miệng: "Ba với mẹ con nghĩ thế này, con cũng nên có chỗ ở của riêng mình, hơn nữa ba với mẹ con đến đây cũng có chỗ để ở, mua nhà là việc rất cần thiết."
"Ba mẹ mua bao nhiêu?"
"Hơn 100 mét vuông, 3 phòng ngủ hai phòng khách, rất rộng rãi." Ba tôi khều mẹ tôi: "Bà nói xem đến lúc đó chúng ta có mua căn nhà to đến thế không?"
"Cỡ như vậy là vừa đấy, rộng quá lại trống vắng, nhỏ quá thì không thích hợp." Mẹ tôi tính toán.
"Hai người cũng mua nhà à?" Tôi mông lung, ba mẹ định làm gì đây?
"Mua cho con đó, nhóc con ngốc." Cô Lưu cốc đầu tôi.
"Mua cho con? Nhưng con có nhà rồi mà."
Ba tôi lắc đầu, hướng đến cô Lưu nói: "Ây da, con gái tôi ấy mà, lớn người mà không chịu lớn đầu."
"Ha ha, là bọn trẻ chưa nghĩ xa đến thế thôi." Chú Diệp phủi đầu tôi: "Mua nhà cho con, là để cho con làm của hồi môn đó."
"Hả??" Tôi cùng Tiểu Tân há hốc mồm.
Tôi vội vàng nói: "Tại sao, con còn chưa muốn kết hôn, thà không mua còn hơn, tốn nhiều tiền như vậy."
"Con nói gì thế, không thể mãi cứ ở một mình như vậy được." Mẹ tôi lại bắt đầu bài ca muôn thuở
Tôi nói: "Mẹ, cuộc sống của mẹ tươi vui như vậy, người thì xinh đẹp tràn đầy sức sống, mà sao mẹ cứ lo lắng mấy chuyện của bọn trẻ chúng con làm gì, mẹ thấy không, cô Lưu nhìn còn trẻ hơn mẹ như vậy, là vì cô ấy không suốt ngày lo lắng mấy chuyện như thế đó."
"Ai nói cô không lo a." Cô Lưu chêm lời vào: "Cô lo lắng cũng không ít hơn mẹ con đâu." Cô lại nói với mẹ tôi: "Tôi biết một đồng nghiệp có hai thằng con trai, đứa lớn đang học tiến sĩ ở nước ngoài, một thời gian nữa sẽ trở về Trung Quốc, đứa nhỏ đang làm việc trong bệnh viện Văn hoá Sơn Đông của tôi đây, không chừng đợi đến hôm nào đó... "
"Mẹ!" Tiểu Tân ngắt lời mẹ nàng: "Mẹ muốn một mình quyết định hết sao? Đã thời đại nào rồi, con và Dương Dương ế lắm không gả đi được đâu. Mẹ nóng vội cái gì, bọn con còn muốn ở bên chăm sóc ba mẹ thêm nhiều năm nữa."
Lúc này mà tiếp tục thảo luận vấn đề này thì thật không hợp lý, tôi nói: "Thôi, đến giờ phải nấu cơm rồi ha?"
"Đúng vậy, cứ hăng nói chuyện cái là mẹ quên béng chuyện này, để mẹ đi làm cơm, cho mọi người nếm thử tay nghề của tôi." Nói xong mẹ tôi đứng lên chuẩn bị vào bếp.
Tiểu Tân ấn mẹ tôi lại: "Thôi cô, cô cứ ngồi tâm sự đã đi, giờ vẫn chưa muộn mà, đợi con với Dương Dương vào bếp rửa rau xong đã rồi cô vào làm món sở trường của cô nha."
Nói xong Tiểu Tân kéo tôi vào bếp, đằng sau vẫn thấy vọng lại lời cảm thán quen thuộc: "Tiểu Tân ngoan quá, Dương Dương nhà chúng tôi mà ngoan được một nửa nó thì tốt biết mấy. Ôi, mọi người nói xem tại sao bọn trẻ bây giờ lại không muốn kết hôn nhỉ? Là do sự cách biệt thế hệ sao?"
Vào đến căn bếp, tôi đóng cửa lại, buồn bã hờn dỗi mà rửa rau.
"Cậu xem đến cả rửa rau cậu cũng rửa không sạch." Tiểu Tân ấn vào chóp mũi tôi: "Buồn sao?"
"Ừa."
"Buồn gì vậy?"
Tôi mặc kệ mấy bó rau, quay qua ôm chặt Tiểu Tân: "Tớ không muốn kết hôn, không muốn chúng mình phải chia tay."
"Đồ ngốc, ai nói chúng mình phải chia tay?"
Tôi buông lỏng đôi tay, lại cúi đầu tiếp tục rửa rau.
Tiểu Tân ôm tôi từ phía sau: "Dương Dương, cậu sợ điều gì vậy? Chỉ cần chúng ta yêu nhau, sẽ không có gì có thể chia cắt chúng ta cả."
Tôi trở mình, thấy biểu cảm kiên định của Tiểu Tân, bèn yên tâm gật đầu: "Ừa."
"Ha ha, vậy mới ngoan a." Nói xong, đôi môi xinh của nàng gửi tôi một nụ hôn ngọt ngào.
"Vẫn chưa đủ mà." Tôi ăn vạ.
"Không được, chỉ có thế thôi, không cho thêm nữa..."
Không đợi nàng nói xong, tôi đã trao một nụ hôn mãnh liệt lên môi nàng, dường như trên thế gia này chỉ hiện hữu sự tồn tại của hai đứa chúng tôi...
"Tiểu Tân, tại sao cậu ở ngay bên tôi mà tôi vẫn thấy nhớ cậu vô cùng đến vậy?"
"Ha ha, câu hỏi ngốc nghếch này tôi không muốn trả lời." Tiểu Tân cắn lấy tai tôi: "Nhưng đang ở nhà đó, thôi nào, chúng ta rửa rau xong đã, ngoan nha."
"Dạ được." Tôi hôn nàng thêm cái nữa mới yên tâm thả nàng ra.
"Chúng ta phải nghĩ đối sách, nếu không, bị phụ huynh ép quá thì phải làm sao?" Tôi vừa rửa rau vừa hỏi.
"Ừa, đúng là phải nghĩ."
"Đúng vậy, cách giải quyết tốt nhất là... đưa vấn đề trả ngược lại người đặt ra vấn đề."
"Đúng, chủ ý này không tồi, nhưng làm như thế nào?"
"Cách hoàn hảo nhất là lấy nhẹ trị nặng, chúng ta không cần phí công cũng có thể chặn miệng ba mẹ, theo như Neil Armstrong - người đầu tiên hạ cánh trên mặt trăng đã từng nói: "
Nước đi nhỏ bé của tôi là bước tiến khổng lồ của nhân loại"! Nhưng chúng ta nên thực hiện bước nhỏ này như thế nào?"
"Bước nhỏ này thật là khó bước, nếu cứ bị ép đến thế thì..." Tiểu Tân vẩy bó rau: "Vậy thì không thèm đếm xỉa đến nữa, lời thật việc thật, come out!"