Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tự Ái Nhi Phi

Party trong phòng chờ Lạc Dư Thần và Hạ Minh Tu lại gặp nhau, cả hai đều là những người thân kinh bách chiến và không phải là một minh tinh nhỏ cho nên đứng trước mặt cũng không cần dè chừng, ngược lại còn trò chuyện giết thời gian.

Hạ Minh Tu nói: “Tất cả mọi người đều bảo rằng hôm nay anh đặc biệt vui vẻ, ai cũng tới hỏi em là đã phát sinh chuyện tốt gì nữa cơ.”

“Không có đâu.” Lạc Dư Thần nói, nhưng mà phút chốc lại tươi cười trước mặt Hạ Minh Tu.

Về khoảng này tôi biết anh kém rất nhiều, tôi đứng ở bên cạnh nhìn vẻ mặt quỷ dị của anh.

Còn không nói, mười năm anh ở với tôi mặt lúc nào cũng tê liệt, nếu có cười cũng chỉ nhếch khoé miệng một chút sau đó lạnh lùng hừ một cái, càng khiến cho tôi mờ mịt không biết đó là anh đang cười hay là nhạo bán; anh và Hạ Minh tu ở chung một tháng với nhau tôi đã nhìn thấy tất cả, anh rất hay mỉm cười, là cái mỉm cười ôn nhu, là mỉm cười hoà ái, nhưng chưa bao giờ như hôm nay lại cười toe toé hài lòng thế này.

“Cười cái gì, nói —-“ Hạ Minh Tu nhìn thấy anh cười cũng cười theo, sau đó bắt đầu nắm anh lắc lấy lắc để.

Kết quả của cái tên ngốc này thật sự mà nói, cái gì mà Lạc Dư Thần lạnh lùng vô tình nhất thế giới, rốt cuộc cũng có khi xuất hiện điểm xấu hổ, vẻ mặt không được tự nhiên còn thẹn thùng không gì sánh được nói: “Tiếu Hằng đã tới.”

Nếu như tôi là Hạ Minh Tu, khi thấy vẻ mặt của tình nhân như vậy không nổi bão mới là lạ.

Kết quả Hạ Minh Tu lại một lần nữa không đếm xỉa đến, sửng sốt một chút rồi tha thiết hỏi: “Sau đó thì sao?”

Không có ghen ghét, không có đố kỵ, không có tức giận, cậu ta chỉ giống như lão bà nơi đầu hẻm chờ đợi để nghe người trong cuộc miêu tả từng bước tiếp theo của câu chuyện. Nếu như tôi không tận mắt thấy hai người trên giường thì nhất định sẽ cho rằng đó chỉ là một mối quan hệ bạn bè thuần khiết.

Trước khi tôi chết đã có vài chuyện rất rõ ràng. Là tôi tình nguyện thích Lạc Dư Thần, nhưng anh lại không nhìn tôi mà lại rất nghiêm túc thích Hạ Minh Tu và Hạ Minh Tu cũng rất nghiêm túc thích Lạc Dư Thần.

Tôi không muốn buông anh ra, không muốn cho anh và Hạ Minh Tu được hạnh phúc. Vì vậy tôi quyết định hy sinh cái tôi để cứu vớt tập thể. Thế nhưng tôi thật sự không thể chịu đựng nổi đau đớn khi buông tay, cho nên tôi nhìn hồ sơ bệnh án, trên đó dự đoán cuộc sống không còn dài của tôi và cuối cùng là quyết định đau dài không bằng đau ngắn.

Mà sau khi chết cho đến bây giờ lại là một loạt hiện tượng kỳ quái, khiến tôi dần dần không thể xác định nổi mối quan hệ giữa anh và Hạ Minh Tu, dần dần không thể xác định nổi cảm giác của anh đối với tôi, thậm chí bắt đầu hoài nghi mãnh liệt về bản thân mình đã tự sát.

“Sau đó…hình như anh bị đau dạ dày, cậu ấy đã chăm sóc anh cả đêm…” Lạc Dư Thần nói, gương mặt bắt đầu ửng đỏ khiến cho tôi không thể thích ứng được.

“À, cho nên buổi sáng hôm đó ăn cháo, là Tiếu Hằng làm cho anh.” Hạ Minh Tu không hổ là Hạ Minh Tu, suy nghĩ rất tinh tế: “Tiếu Hằng ở đâu?”

“Anh không biết…khi tỉnh dậy thì em đã ở đây…còn cậu ấy chắc là đi rồi.” Giọng nói của Lạc Dư Thần nghe như còn có một chút luyến tiếc.

“Đi? Anh biết cậu ấy đi đâu không?”

“Không biết.” Lạc Dư Thần nói đến đó lại đột nhiên cụt hứng.

“Giống như vẫn còn khoẻ…”

Vừa nghĩ tới bệnh tình của tôi, hai người lại lâm vào bầu không khí nặng nề.

“Chăm sóc anh một đêm cũng có thể không có chuyện gì đâu.” Hạ Minh Tu lên tiếng an ủi: “Bây giờ đã có tuỷ rồi, nhất định Tiếu Hằng sẽ không sao.”

“Ừ.”

Tiếp đó là một trận im lặng khá lúng túng.

Lạc Dư Thần và Hạ Minh Tu dường như càng lúc càng chạy ra khỏi quỹ đạo, bây giờ tôi nhìn họ nhưng vẫn không tìm thấy một chút gì liên quan đến ‘tình yêu’, nó trái lại giống như một đôi bạn, mà một người trong đó đối với đời sống tình cảm lại vô cùng có hứng thú, còn cố gắng hết sức quạt gió thổi lửa.

Nhưng cho đến bây giờ tôi đứng trước hai người chăm chú nhìn cứ tựa như một hồi giấc mộng xa xôi, khi đó, hai người họ xa lánh tôi để cùng nhau hứng thú, thế mà tôi chỉ chết được một tháng, độ ấm giữa cả hai cũng dần dần biến chất.

Có lẽ nào một tình yêu quá thuận hoà lại không thể chịu nổi? Lúc đầu tôi đây khó khăn vượt qua sóng gió con đường lại khó khăn cản trở, đến bây giờ chim hót hoa nở con đường cũng sáng lạn phải chăng cũng vì vậy mà mất đi thích thú?

Người ta vẫn thường nói ‘thất niên chi dương’ nhưng đối với bọn họ, có thể ‘thập niên chi dương’ được hay không?

(Thất niên chi dương là khoảng thời gian của vợ chồng sau khi kết hôn, vào bảy năm này là lúc mà họ phải chịu nhiều cám dỗ có thể gây ảnh hưởng đến mối quan hệ của họ. Bắt nguồn từ bộ phim của Marilyn Monroe năm 1955, có tên là ‘bảy năm ngứa ngáy’)

Tôi không rõ, tôi không cam lòng.

Hai mắt tôi có thể cái gì cũng không biết, nhưng tôi không thể nào xong đời khi biết mọi cố gắng của tôi sắp trở thành hiện thực, chỉ cần kiên trì thêm một tháng nữa thì mọi thứ đã thay đổi đến long trời lở đất.

Tôi đã rất vất vả mới tự mình buông tay cho họ một con đường, tôi nghĩ sau khi mình chết thì cả hai sẽ đặc biệt hạnh phúc mới phải.

Mà kết quả tôi chết đi mới phát hiện hai người mười năm thân thiết của hai người trong một tháng đã lột xác trở thành tình hữu nghị.

Vậy cái chết của tôi có nghĩa lý gì?

“Quyết định của anh phải làm sao?” Hạ Minh Tu đột nhiên nghiêm túc hỏi.

Đầu tôi lập tức trở nên tê dại, câu này nói ra, giống như trình tự ‘nói rõ ràng’, cũng chính là lúc từ từ ngả bài tất cả.

“Lạc Dư Thần, chuẩn bị!”

May mà đạo diễn hô to một tiếng, Lạc Dư Thần phải lên sân khấu cho nên đoạn đối thoại này may mắn không còn được tiếp tục nữa.

Khoảnh khắc khi anh ở trên kia, đó cũng chính là lần đầu tiên tôi không còn lòng dạ nào thưởng thức phần trình diễn hoàn hảo ấy.

Tôi không ngừng suy nghĩ cho anh, quyết định cuối cùng sẽ như thế nào bây giờ.

Có rất nhiều chuyện vượt ra khỏi dự đoán ban đầu của tôi. Tôi cảm thấy rất sợ hãi.

Buổi tiệc kết thúc lúc nửa đêm nhưng loay hoay mãi nên đến hừng đông Lạc Dư Thần mới về nhà.

Sau đó anh lăn ra rồi ngủ thẳng đến trưa ngày thứ hai.

Chờ anh ngủ đủ, lúc thức dậy lại không ăn thêm mà vào trong thư phòng khiến tôi muốn điên tiết, quả thật rất muốn nhảy tới nhéo tai anh mắng rằng vết sẹo cũ kia anh còn không nhớ sao!!

Lạc Dư Thần ngồi xuống trước cây dương cầm, nhẹ nhàng gõ phím.

Đột nhiên tôi nhớ ra, đã rất lâu rồi tôi đã không còn thấy anh chơi đàn.

Bên ngoài anh lạnh nhạt, nhưng chỉ có tiếng đàn mới cho tôi thấy một Lạc Dư Thần đã từng quen, anh đã từng là con người tình cảm phong phú như vậy, ôn nhu lại ưu thương, tôi đặc biệt trầm say trong tiếng đàn sau đó mới phát hiện, bản thân này sẽ không bao giờ được nghe anh đàn lần nào nữa, mỗi khi luyện đàn anh đều trốn vào phòng thanh của công ty, thuận tiện trốn tránh tôi.

Những gì tôi muốn thì anh lại không muốn, căn bản là cố khi xem thường tôi.

Ánh dương quang xuyên thấu qua cửa sổ thư phòng chiếu vào tấm voan mỏng trong suốt rọi lên khuôn mặt của anh, thật rực rỡ. Môi của anh một lúc lại lẩm nhẩm, một lúc lại làm vài ghi chú trên cây đàn dương cầm, một lúc lại gõ gõ vài phím, sau đó chợt với lấy cây bút máy và tờ giấy bắt đầu viết viết vẽ vẽ.

Trong nháy mắt, thế giới này chỉ còn lại mình anh, vạn vật khác đều như đã tách biệt, Lạc Dư Thần chìm đắm trong không gian sáng tác, trên mặt là nụ cười xa xôi.

Đem thái dương ban trưa biến thành ánh trăng, anh đột nhiên lấy lại tinh thần, rồi lại nhẹ nhàng nở nụ cười.

Đó là nụ cười đắc ý tự mãn, một nụ cười chỉ của riêng anh.

Sau đó, từng ngón tay thon dài lại nhẹ nhàng lướt, bắt đầu đàn.

Lưu loát mà uyển chuyển, ngây ngô mà ôn nhu. Nó như tràn đầy tư vị của hồi ức, tiếng dương cầm nhàn nhạt vang lên theo ca khúc mà tôi chưa bao giờ nghe thấy.

Có thể là chưa viết xong, bản thân anh chỉ vừa làm một đoạn nhạc, rất tuỳ ý, còn nhẹ nhàng hát lên vài tiếng.

“Ngày hè trời xanh, chúng ta chắp tay, gió lớn thổi, xanh ruộng lúa.

Chơi diều, diều quấn dây, em khóc đã khóc.

Ngày tháng tư,lại một năm nữa phong hoa, tôi cười nói, dưới cây đa, ước hẹn sẽ gặp lại.

Tôi luôn cho là, giữa chúng ta còn có rất nhiều thời gian. Trời nắng rồi mưa, đó là trời thu trong mùa hè.

Tôi luôn cho là, mỗi một năm kết thúc rồi khi tết đến cũng có nhiều thứ để mong chờ. Cứ si ngốc dây dưa, mỉm cười rạn rỡ.”

Là tư vị hoài niệm mơ hồ, ấm áp giữa mùa hè ánh mặt trời ôn nhu, tại hôm nay dưới ánh trăng màu bạc, tái hiện ngày trước, rồi lại phát hiện đã rất lâu. Từng ôn nhu ngọt nhào nhớ lại, thế nhưng tôi nghe chỉ là một không gian không hề có, từ đó về sau gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách trở bi ai.

Anh mỉm cười khẽ hát, nhớ lại ngày tháng ngọt ngào, anh không còn chú ý đến bất luận là bi thương ra sao.

Đây là bài hát mới của anh sao, Lạc Dư Thần? Bài ca như vậy đặt vào lễ tình nhân, làm sao có thể không làm cho người ta phải khóc?

Tôi nhìn thấy trên giấy còn có một dòng chữ, là tên bài, viết “Hồi ức đã lâu”

Hồi ức đó, là hồi ức mà anh đã đánh tôi…

 

Lạc Dư Thần không cảm thấy khó chịu, bởi vì không phải là một người chịu tổn thương cho nên chỉ nhớ rõ những điều ngọt ngào, hồi tưởng lại rồi sau đó cười tươi.

Chỉ có một người từng ngày trôi qua bị tổn thương sâu nặng cho nên đều nhớ rõ từng chút, đau đớn bén nhọn trong lòng, ngay cả hồi ức nhỏ nhoi ngọt ngào cũng khiến cho người chua cảm thấy chua xót.

Tôi không nghĩ đây là bài hát dành cho lễ tình nhân.

Ngay cả khi bài ca đó rất đẹp, nhưng thời khắc này tôi đã không còn cách nào thưởng thức nó.

Tôi tin rằng sẽ có những người cũng đau khổ, khi nghe qua nhất định sẽ rơi lệ.

Đã từng rất tốt đẹp nhưng tất cả cũng thương hải rồi tang điền, vĩnh viễn vĩnh viễn không còn cách nào vãn hồi lại nữa.

(Thương hải tang điền: Biển cả cũng biến thành ruộng dâu, ý nói, cái gì cũng sẽ thay đổi)

Có người còn không biết, dùng giai điệu ôn nhu tái diễn hay thậm chí còn có thể cười hát: “Luôn cho rằng chính ta còn rất nhiều thời gian…”

Nhưng cuối cùng thứ thứ tôi lo lắng cũng không phát sinh.

Mặc dù Lạc Dư Thần lúc trước từng có rất nhiều hành vi khiến cho hiểu lầm, tâm tư của anh còn hướng về Hạ Minh Tu.

Lại nói, một người đến mười năm cũng không hề yêu tôi, đột nhiên một sớm một chiều lại làm chuyện thiên phương dạ đàm như thế này.

(Thiên phương dạ đàm: ý nói những chuyện hoang đường không có thực)

Ngày thứ hai Hạ Minh Tu đi Milan, Lạc Dư Thần cả ngày sửa sang lại ảnh chụp, chọn từng cái rất tinh tế tỉ mỉ, trừ anh và gia đình ra còn có cả Hạ Minh Tu, nhưng lại không biết anh đang chọn cái gì.

Cuối cùng lấy ra được một tấm, còn có vẻ rất vui.

Trong hình là ngựa gỗ xoay tròn trong công viên, anh và Hạ Minh Tu ngồi cùng nhau còn cười rất vô cùng vui vẻ.

Tôi còn nhớ rõ đó cũng là một đêm giáng sinh, là sinh nhật của Lạc Dư Thần. Cụ thể năm nào tôi không nhớ, nhưng cũng chính là một ngày trong mười năm trước.

Du nhạc viên, giáng sinh một năm một lần là nơi cuồng hoa không ngủ.

(Du nhạc viên: tổng hợp chỗ ăn chơi, nằm ở phụ cận gần ở các đô thị đông đúc)

Ngày sinh nhật của anh, tôi luôn luôn rất rộng lượng, không chỉ với tình nhân mà còn với những người bạn khác đi cùng. Hạ Minh Tu cũng luôn được mời đến.

Để Lạc Dư Thần hài lòng, bình thường chúng tôi gặp mặt đều chủ động rủ Hạ Minh Tu. Đây là nguyên nhân tôi và Hạ Minh Tu cùng xuất hiện, không chừng đây cũng chính là nguyên nhân mà cậu ta có ấn tượng tốt với tôi.

Cũng không biết Lạc Dư Thần có biết hay không, mỗi đêm giáng sinh tôi đều vô cùng thê thảm.

Theo lý đó là chuyện đương nhiên, đây là một dạng lễ lãng mạng, ai mà chẳng hy vọng có thể cùng người trong lòng trãi qua một đêm ấy. Thế nhưng, nếu như người trong lòng mình lại đứng trước mặt cười cùng với kẻ khác, nghênh ngang ôm lấy người khác thật lâu, đem bạn xem như côn trùng có hại hoàn toàn lãng quên trong không khí, mà bạn cũng chỉ có thể làm bộ cười theo như không có chuyện gì, làm sao có thể vui cho được?

Lúc đó tôi không chết nên không thể rộng lượng như bây giờ.

Cứ hồi tưởng như vậy tôi mới phát hiện ra bản thân này đã chịu uỷ khuất và chua xót không ít, ít nhiều cũng tìm được một điểm quyết định khi bản thân trước đây đã một đao đoạn tuyệt tất cả.

Tôi phát hiện, bây giờ Lạc Dư Thần và Hạ Minh Tu hoà thuận mỹ mãn điều đó tôi có thể tiếp nhận được, thế nhưng sự tình trước mắt kia vẫn không tiêu tan.

Lúc đó uỷ khuất hèn nhát, cứ miễn cưỡng vui cười, lúc nào nhớ tới cũng đầy sung sức. Bởi vì như thế mới không có chỗ phát tiết nên chua xót vẫn tích luỹ trong lòng, giấu ở một góc, tuỳ thời cũng có thể nhìn ra được một điểm đau thương.

Đây là lý do tại sao khi còn sống không cách nào buông tay được.

Kết quả là bởi vì không cam lòng sao. Tôi còn tưởng rằng là một lý do cao thượng khác.

Xem ra đúng như lời Lạc Dư Thần đã nói mười năm qua, tôi là một người ích kỷ.

Lạc Dư Thần cầm tấm hình này, nhìn thật lâu, trên khuôn mặt là hoài niệm mơ hồ, ôn nhu cùng với những biểu tình phức tạp.

Tôi đã bị logic của bọn họ làm cho chóng mặt, ở trước mắt Hạ Minh Tu anh không hề tự giác nói về chuyện của tôi, thế nhưng khi không có Hạ Minh Tu thì anh lại cầm tấm hình mà nhớ đến cậu ta.

Tôi tin trình độ thần kinh của Lạc Dư Thần, cho nên tôi mới không thể hiểu được loại hành vi như thế này.

Hạ Minh Tu cũng giống như vậy, cậu ta làm sao có thể không hề quan tâm khi Lạc Dư Thần rõ ràng nhung nhớ đến tôi, nếu như nói trong lòng không có đố kỵ là đạo đức tốt, vậy thì cái đạo đức đó đã như muốn bươi móc ăn thịt của nhau, vượt ra khỏi phạm vi ban đầu.

Nếu nói như vậy tôi thật sự là đáng buồn.

Hạ Minh Tu sau ba ngày ở Milan đã trở về, hai người bọn họ vẫn sinh hoạt như cũ, rất bình thường và ấm áp.

Thế nhưng chỉ mình tôi cứ cảm thấy quỷ dị. Còn hơn khi trước, cả hai hôm nay như rất có một loại ăn ý ‘tôn trọng nhau như khách’, tôi đoán là từ khi Hạ Minh Tu từ L.A trở về đã không còn hành động thân mật nào nữa cả, và sau khi về từ Milan, cũng không có cảm giác như vừa kết hôn. Mà bây giờ, ngay cả hành động Hạ Minh Tu ghé vào người Lạc Dư Thần nũng nịu cũng không còn.

Tôi đang nghĩ, lẽ nào Hạ Minh Tu đã quy thuận Tiểu Lộ rồi?

Buổi tối Lạc Dư Thần sẽ như thường lệ len lén chạy từ phòng ngủ ra ngoài, bật chiếc đèn màu cam lên sau đó lấy ra một tấm hình nhìn đến xuất thần.

Tôi không rõ, Hạ Minh Tu còn nằm trong phòng, anh lại ở chỗ nào nhìn tấm ảnh hoài niệm ngày trước, không hề đụng chạm vào Hạ Minh Tu, đó là ý gì?

Tôi rốt cuộc vẫn không thể hiểu được họ.

Một tháng rất nhanh đã trôi qua, mùa đông năm nay rất lạnh, vài bông tuyết cũng rơi xuống. Hai tháng đầu là tết âm lịch, sau đó lập tức đến lễ tình nhân, thật sự các ngày lễ toàn bộ đều kéo nhau đi đến.

Lạc Dư Thần chuyên tâm luyện tập và chế tác giai điệu cho bài hát, trước khi đó còn rất may mắn vì có thể một lần được vào phòng thu của anh, nghe thấy anh hát một giọng hát tuyệt mỹ tôi đã rất thoả mãn rồi.

Khi anh chăm chú hát bộ dạng vô cùng đẹp, bởi vì anh không hề biết còn có người cạnh anh, cho nên mới dùng toàn lực tự nhiên mà trầm ngâm trong đó, thứ âm thanh phát ra tựu như biển sâu, vắng vẻ sâu thẳm và thần bí cô độc.

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận