Xe dừng trước nhà Trần Trữ Ý.
Thẩm Phục suýt nữa chết trong tay em trai mình.
Thẩm Bình không thèm để ý đến sống chết của anh trai, bây giờ trong đầu anh chỉ đang tự hỏi những lời vừa rồi của Trần Trữ Ý nghĩa là gì?
Anh biết Trần Trữ Ý sẽ phối hợp đóng kịch với mình, nhưng diễn như thế cũng tự nhiên quá đó? Hơn nữa, nói xong còn cười với mình nữa, chậc, cười gì mà cười! Bộ không thấy mình quá quyến rũ hay sao? Đáng ghét.
Vào nhà rồi, Thẩm Bình cởi áo khoác, Trần Trữ Ý nhận lấy rất tự nhiên rồi treo lên móc áo bên cạnh.
Thẩm Phục nói: “Tốt thật đấy.”
Thẩm Bình giật bắn người.
Thẩm Phục không hiểu ra sao: “Gì mà cứ nhảy dựng lên thế, không phải ở chung nhà đã lâu rồi sao? Bây giờ lại còn làm như đang yêu đương lén lút.”
Vợ của Thẩm Phục bây giờ lại không lên tiếng bắt anh ta câm miệng, vì cô vừa mới nhìn thấy Lili, lại còn là Lili đang mặc váy màu hồng phấn: “Trời ơi, đây chính là đứa nhỏ hai người nuôi đó hả?”
Lili bây giờ đã nặng đến 30kg, nhưng tính ra thì cũng không quá nặng, vẫn có thể xem là mi thanh mục tú.
“Nó tên Lili.” Trần Trữ Ý giới thiệu.
“Chị biết, chị biết mà.” Chị dâu xoa đầu Lili, cười đáp: “Khi đó bỗng nhiên Thẩm Bình nhận nuôi một bé heo, cả nhà ai cũng biết cả, anh hai nó còn tưởng là…” Cô ngừng lại không nói nữa.
Thật ra là Thẩm Phục tưởng Thẩm Bình trúng tiếng sét ái tình với con heo thịt này, cho rằng nó rất ngây thơ thuần khiết.
Chị dâu không nói hết, nhưng người có mặt đều hiểu cả.
“Cũng không hẳn.” Thẩm Phục không nhìn Thẩm Bình, “Anh cũng là người khá cởi mở, nhưng tuổi thọ của heo không bằng người, nếu mày mà thích rùa thì anh se không có ý kiến gì đâu.”
“Đủ rồi.” Thẩm Bình ngắt lời anh hai, “Anh rảnh lắm hả? Sao bảo anh đi công tác mà?”
“Ngày mai mới đi đàm phán với người ta, hôm nay được nghỉ.”
“Anh Thẩm Phục, ngồi trước đi.” Trần Trữ Ý nâng tay chỉ vào sô pha, Thẩm Phục gật đầu.
Chị dâu vốn định ngồi xuống cùng, nhưng cuối cùng lại bị Thẩm Bình kéo lại.
“Chị, đi với em một lát.” Thẩm Bình quay đầu ra hiệu về phía nhà bếp.
Chị dâu nhìn sang chồng mình, thấy anh ta đã bắt đầu nói chuyện với Trần Trữ Ý thì gật đầu: “Được rồi.”
Trần Trữ Ý và Thẩm Phục nhìn theo hai vị kia lén lút đi khuất.
“Anh không để bụng à?” Trần Trữ Ý hỏi, bình thường thì em chồng và chị dâu ở cùng nhau cũng không tự nhiên cho lắm.
“Không sao cả, vợ tôi chỉ thích tôi.” Thẩm Phục uống trà rồi dựa vào sô pha, thở dài: “Thật ra chúng ta cũng sắp thành người một nhà rồi.”
“Hở?” Trần Trữ Ý sửng sốt.
“Cậu không cần phải khách sáo với tôi, cũng không cần nói tốt về thằng nhóc kia trước mặt tôi.” Thẩm Phục tỏ ra rất có kinh nghiệm, cảm thán rằng, “Tôi biết nó tệ hại đến mức nào mà.”
“Cậu ấy không tệ hại.” Trần Trữ Ý nhíu mày ngắt lời, “Tôi nói thật lòng.”
“Gặp được Thẩm Bình là điều may mắn hiếm có trong đời tôi.” Trần Trữ Ý nhớ lại một vài chuyện, “Tính cách của cậu ấy hơi hoạt bát, nhưng lại rất đúng chỗ đúng lúc.”
Đúng chỗ đúng lúc? Thật sao? Thẩm Phục nhướn mày.
“Sao cậu ấy lại tệ hại được chứ?” Trần Trữ Ý hỏi vặn lại, “Cậu ấy sáng lấp lánh như vàng, chỉ cần ở cạnh cậu ấy, tôi sẽ không bao giờ thấy chán.
Anh Thẩm Phục, anh nên hiểu hơn về em trai mình.”
Thẩm Phục ngơ ngác nhìn Trần Trữ Ý như thể gặp ma.
Anh cứ cảm thấy sau lưng Trần Trữ Ý lúc này dường như có ánh sáng vàng kim lấp lóe.
“Cậu Trần.” Dì giúp việc bước ra, “Cậu ngồi lên đèn pin rồi.”
“Hả?” Trần Trữ Ý nhích sang một bên.
Dì giúp việc lấy cái đèn pin đi, đây là tác phẩm của Lili để lại trên sô pha.
Dì mang đèn pin đi, ánh sáng vàng liền biến mất.
Thẩm Phục vẫn ngơ ngác nhìn Trần Trữ Ý khen ngợi thằng em mình.
Sau cùng anh đưa ra kết luận, hoặc là biểu hiện của em trai trước mặt Trần Trữ Ý hoàn toàn khác khi ở nhà, hoặc là nó đã chuốc thuốc Trần Trữ Ý!
Trong nhà bếp, Thẩm Bình vụng trộm đóng cửa lại, sau đó nhìn sang chị dâu mình: “Chị, em còn nhớ trước kia chị chủ động theo đuổi anh hai đúng không?”
“Đúng rồi.” Chị dâu gật đầu, tay vẫn đang xoa đầu Lili.
“Theo đuổi thế nào vậy?” Thẩm Bình đi thẳng vào đề.
“Em hỏi cái này làm gì?” Chị dâu không hiểu, “Chẳng phải em và Trần Trữ Ý ở chung rồi à?”
“Thì muốn làm chút việc bất ngờ đó.” Thẩm Bình đã nghĩ ra cái cớ nghe hợp lý, “Dù đã ở chung rồi, cũng vẫn có thể theo đuổi mà, như vậy sẽ khiến tình cảm sâu đậm hơn đó.”
“Ồ.” Chị dâu cảm thán rất chân thành, “Thật là lãng mạn.”
Thẩm Bình hắng giọng rồi hỏi tiếp: “Chị, hồi cấp 3 chị thích anh hai là vì ổng chơi nhạc hả?”
Phải tham khảo mới được, Thẩm Bình đang nghĩ liệu có phải khí chất của mình không đủ “hư hỏng” hay không, ít nhất là vai diễn cậu ấm nhà giàu không thể hiện rõ ràng bằng vocal của ban nhạc rock.
Dường như mẫu đàn ông cá tính pha chút ngang ngược sẽ có sức hút hơn.
“Ừm.” Vẻ mặt chị dâu trở nên kỳ lạ, “Anh hai em nói vậy à?”
“Không nói kỹ lắm, ổng chỉ nói là chơi nhạc thôi.” Thẩm Bình hồi tưởng lại, “Nếu như không có ba em, chắc giờ ổng đã thành ngôi sao nhạc rock.”
Chị dâu càng tỏ vẻ lạ lùng: “Em nghe anh ấy hát bao giờ chưa?”
Thẩm Bình nghĩ lại: “Ừm, chưa từng.”
Chị dâu phì cười: “Ha ha ha ha, không thể nào, anh hai em hát lạc điệu đó, anh ấy không thể kiếm cơm bằng nghề này đâu.”
“Heavy metal? Lạc điệu?” Thẩm Bình kinh ngạc, “Hát nhạc rock mà cũng có thể lạc điệu?”
“Nhưng mà anh ấy làm được.” Chị dâu nhớ lại, “Hơn nữa, giọng của anh ấy không hát nổi heavy metal đâu.”
Thẩm Bình: “Vậy còn nhóm nhạc của ổng?”
“Nhà em có tiền mà, muốn lập nhóm nhạc có gì khó.” Chị dâu thản nhiên đáp, “Dù ba không ra tay thì cũng tự động giải tán thôi, khi đó ba ngăn cản là vì sợ anh ấy ra ngoài làm xấu mặt gia đình.”
“Vậy hồi trước chị dâu theo đuổi ổng…”
“Vì đẹp trai.” Chị dâu bổ sung, “Hơn nữa thành tích của anh hai em tốt, nhưng trông cứ như thiếu dây thần kinh ấy, đáng yêu mà.”
Thẩm Bình suýt tắt thở.
…
“Ngày trước cô ấy thích tôi chắc là vì thấy tôi trưởng thành đáng tin cậy.” Thẩm Phục uống trà rồi nói, “Đàn ông đã lập gia đình thì phải điềm tĩnh hơn, Thẩm Bình không thể cứ làm bậy mãi được, nó nên học theo tôi.”
“Cũng được, Thẩm Bình chưa từng phạm sai lầm trong việc nghiêm chỉnh.” Trần Trữ Ý không cho rằng Thẩm Bình kém Thẩm Phục.
Đúng lúc này, Thẩm Bình và chị dâu ra khỏi nhà bếp.
Trần Trữ Ý quay đầu lại, phát hiện Lili vẫn đang được cô bế trên tay, xem ra sức lực của cô cũng lớn lắm.
Thẩm Phục và Thẩm Bình nhìn nhau.
Thẩm Phục đang định lên tiếng thì nhận được một nụ cười khinh bỉ của Thẩm Bình.
Thẩm Phục:???
“Trần Trữ Ý, cậu sang đây.” Thẩm Bình đột nhiên vẫy tay với Trần Trữ Ý, “Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Trần Trữ Ý nhìn sang Thẩm Phục, người kia nhún vai: “Không cần phải tiếp đãi chúng tôi, cậu Trần cứ đi đi.”
Trần Trữ Ý gật đầu, đứng dậy đến bên cạnh Thẩm Bình.
Đồng thời, chị dâu cũng bế Lili đến ngồi cạnh Thẩm Phục.
“Sao nó lại gọi cả tên họ của Trần Trữ Ý?” Thẩm Phục cau mày khó hiểu, “Anh cứ thấy lẽ ra cả hai phải quấn quýt hơn ấy.”
“Có lẽ là ngượng trước mặt người lớn trong nhà.” Chị dâu tỏ ra thấu hiểu.
“Vừa rồi nó nói gì với em vậy?” Thẩm Phục hỏi tiếp.
“Nói chuyện anh hát lạc điệu.”
Thẩm Phục: “Anh hát lạc điệu sao?”
“Đúng vậy.”
Thẩm Bình không hỏi được kinh nghiệm gì của chị dâu, tất cả những gì ông anh hai khoác lác đều là giả, thậm chí những gì mà chị để ý lại không phải là điểm nổi bật gì, chẳng có giá trị tham khảo.
Thế nên anh quyết định một mình thẳng tiến.
Trước khi lên tiếng, anh còn cẩn thận chú ý không để mình chạm vào Trần Trữ Ý, tránh cho khả năng đọc suy nghĩ của người ta khởi động.
Hai người vào nhà bếp, Thẩm Bình đóng cửa lại, sau đó căng thẳng nhìn về Trần Trữ Ý: “Cậu nói thế là có ý gì?”
“Sao cơ?” Trần Trữ Ý không hiểu gì cả.
“Chuyện cậu nói với anh hai tôi trên xe đó.” Thẩm Bình hắng giọng, nhưng thanh âm càng lúc càng nhỏ, “Cậu nói mà, ‘dần dần nhận ra tôi thích cậu ấy’.”
“Tôi…cứ tưởng là chúng ta phải đóng vai tình nhân, nhưng mà, khụ, cậu cũng biết tôi thích cậu mà, vậy cậu đang diễn hay là đang…” Thẩm Bình càng nói càng nhỏ giọng, vì anh phát hiện vẻ mặt của Trần Trữ Ý đang thay đổi.
Trần Trữ Ý nhìn Thẩm Bình, chân mày cau chặt.
Thẩm Bình chưa bao giờ thấy Trần Trữ Ý nhìn mình với vẻ mặt nghiêm túc như vậy.
Anh không dám nói nữa, nhưng im lặng một lúc thì buột miệng thêm một câu: “Cậu cũng biết gần đây tôi đang theo đuổi cậu mà.”
“Theo đuổi tôi?” Trần Trữ Ý hỏi lại, lần này thì giọng điệu của anh cũng trở nên kỳ lạ, thậm chí còn có vẻ không dám tin.
Thẩm Bình cảm thấy mình bị đả kích nặng nề, nhỏ giọng nói tiếp: “Rõ ràng cậu biết tôi vẫn đang theo đuổi cậu.”
“Nhưng chúng ta đến với nhau rồi mà?!” Trần Trữ Ý hỏi.
…
Cả không gian lặng ngắt như tờ.
Thẩm Bình ngây ra.
Anh và Trần Trữ Ý trợn mắt nhìn nhau.
“Đến với nhau?” Thẩm Bình cảm thấy tai mình có vấn đề, “Chúng ta đến với nhau từ khi nào?”
“Ngày mà anh hai cậu gọi điện báo anh ấy sắp đến đây.” Trần Trữ Ý nhớ lại, “Tôi đã nói tôi thích cậu, cậu không đồng ý, nhưng khi đó vừa đỏ mặt vừa không từ chối.”
Trần Trữ Ý có vẻ như bị sốc: “Tôi tưởng cậu chỉ đang xấu hổ, bây giờ chúng ta đã là người yêu mà.”
“Khi nào thì cậu…” Thẩm Bình chưa nói hết câu thì một hình ảnh vụt qua trong đầu.
Khi đó, Trần Trữ Ý nói “Tôi thích tất cả những gì của hiện tại”, rồi ánh mắt nhìn mình.
Phân tích lại những gì Trần Trữ Ý nói, ý nghĩa đại khái hẳn là thích cùng Thẩm Bình lãng phí thời gian, thích được nói chuyện với Thẩm Bình.
Thích hiện tại cũng tức là thích Thẩm Bình?
Khi đó Trần Trữ Ý tỏ tình bằng phương thức như vậy!!!!
Trần Trữ Ý thở dài, dường như hơi mệt mỏi: “Tôi còn tưởng mấy ngày nay chúng ta đang yêu.”
“Hả?” Thẩm Bình thấy vẻ mặt Trần Trữ Ý là lạ thì vô thức tiến lại gần định an ủi, không ngờ vừa bước một cái thì chân mềm nhũn, sụp ngay xuống đất.
“Thẩm Bình!” Trần Trữ Ý vội vàng bước lại đỡ Thẩm Bình lên.
“À thì là yêu đương rồi?” Đầu óc Thẩm Bình bây giờ đặc quánh lại.
Trần Trữ Ý cảm nhận được nỗi lòng dậy sóng của Thẩm Bình, vô số âm thanh và ký ức tràn ra.
Sau cùng, có một giọng nói vượt lên trên tất cả.
[Cậu ấy có ý với mình?]
Chíu! Pháo hoa trong lòng Thẩm Bình bắn thẳng lên trời.
Bùm một tiếng, nổ tung.
Pháo hoa nổ thành bốn chữ kèm thêm một loạt dấu chấm than.
[Cậu ấy thích mình!!!!!!].