“Tiểu Trần, à không, cậu Trần.” Cao An Thời lại nở nụ cười, còn cười rất ôn hòa, “Tôi già rồi, tương lai là của thanh niên các cậu đấy thôi.”
“Năm mươi cũng chưa là già.” Trần Trữ Ý nhắc nhở, “Tôi cũng không còn trẻ.”
Cao An Thời vừa cười vừa lắc đầu.
Lão là kiểu người khi còn trẻ thì ngoại hình rất bình thường, đến khi già lại toát ra khí chất riêng, đặc biệt là tóc mai điểm bạc và Âu phục thẳng thớm giúp lão có tư cách để tự tin đứng trước mặt người khác.
Cao An Thời nhìn ly rượu của mình, lão chưa chạm vào rượu trong ly.
Cái ly bị rót gần đầy, người rót là cô bạn gái mới.
Cao An Thời nâng ly lên, bàn tay lão run lên trong một thoáng chốc làm rượu tràn ra mặt bàn.
Cao An Thời thở dài: “Tôi không hẳn là người tốt.”
Trần Trữ Ý nhướn mày.
Cao An Thời thấy vậy thì cười ha ha rồi sửa lại: “Tôi không phải là người tốt.”
“Chắc hai người cũng từng nghe qua vài lời đồn.” Cao An Thời không nói rõ ràng, lão vẫn luôn rất cảnh giác, không bao giờ để người khác nắm được sơ hở, “Tôi là người thế nào, chắc cậu Trần phải là người hiểu nhất.”
Không để Trần Trữ Ý đáp lại, lão đã nói tiếp.
“Tự đại, ngông cuồng, giỏi tấn công vào tâm lý, lại còn háo sắc.” Cao An Thời uống rượu rồi nói tiếp, “Rất tệ đúng không? Chẳng cần tìm cớ gì cho tôi cả, tôi hiểu bản thân mình.”
Trần Trữ Ý không đáp, nhưng anh đã thôi cười, chỉ im lặng nhìn Cao An Thời.
“Thuở nhỏ tôi không có gia đình hoàn chỉnh, cũng có thể nói là nhà tan cửa nát, chỉ còn lại mình tôi…” Cao An Thời nói đến đây thì liếm răng nanh một cái, cười ha ha, “Tôi không biết có phải chúng là nguyên nhân hình thành tính cách hiện giờ của mình không, dù sao thì tôi cũng chẳng có cơ hội thử nghiệm.”
“Tôi rất khâm phục cậu, Trần Trữ Ý.” Cao An Thời nâng ly rượu về phía Trần Trữ Ý, xem như ra hiệu: “Tôi thật sự có thể ngửi được hơi thở của đồng loại trên người cậu.”
“Tôi không cho rằng chúng ta là đồng loại.” Trần Trữ Ý nhíu mày.
“Đã từng.” Cao An Thời cười, lắc đầu, “Bây giờ thì không giống thật, từ khi cậu và Thẩm Bình đến với nhau.
Đương nhiên, tôi vẫn hy vọng chúng ta là cùng một loại người.” Nếu khi đó vẫn còn người tên Trần Trữ Ý này trên đời.
Trước kia, Trần Trữ Ý gặp lão thì vẫn luôn cảnh giác và kiêng kị khi gặp người cùng nghề, nhưng Trần Trữ Ý hôm nay có vẻ thả lỏng quá mức, điều này khiến Cao An Thời ý thức được điểm bất thường.
Cao An Thời nhắc nhở: “Nếu cậu Trần không giữ cảnh giác, sẽ có người đẩy cậu xuống khỏi vị trí ngày hôm nay.” Khi nói, ánh mắt lão đầy vẻ hung ác, như thể muốn tuyên bố mình sẽ là người đó.
Cao An Thời đúng là như vậy, hoàn toàn khác với Vệ Tư Bạch.
Vệ Tư Bạch là kiểu người mờ mịt với cả cuộc đời mình, không hề có ý kiến riêng, còn Cao An Thời lại tự định nghĩa bản thân quá rõ ràng.
Cao An Thời ngông cuồng, nhưng tuyệt đối không hề tự cao tự đại.
Một bên là tên khốn chỉ biết tự tìm lý do cho bản thân, và một kẻ dù biết mình khốn nạn như vẫn sẽ làm như thế, hiển nhiên là khác biệt.
Đặc biệt là khi Cao An Thời không có cả đạo đức quan cơ bản.
Lão không có suy nghĩ phản xã hội, lão sẽ không tìm kiếm niềm vui cho bản thân trên nỗi đau của người khác.
Khi ra tay với đối thủ, chứng kiến họ nhà tan cửa nát, Cao An Thời không thấy vui, ngược lại, lão còn cứu giúp người thân của họ, tất cả là vì thương hại.
Đây chính là điều đáng sợ của Cao An Thời.
Thật ra lão rất tốt tính, biết thương hại người khác, thậm chí còn thường xuyên làm từ thiện.
Nhưng tiền đề là những người này không ảnh hưởng đến kế hoạch, không cản đường lão.
Một khi hành vi của đối phương có khả năng động chạm đến lợi ích cơ bản, Cao An Thời sẽ ra tay không hề do dự.
Chính Cao An Thời cũng hiểu vậy, lão biết bản thân là kẻ giả tạo như thế.
Một người như vậy rất phiền toái.
Cao An Thời nhếch mép cười, nhìn thẳng vào mắt Trần Trữ Ý.
Còn Trần Trữ Ý thì không nhìn lại bao lâu đã đơ mặt, ngả vào lòng Thẩm Bình.
Cao An Thời vừa định nói thẳng mọi chuyện, trở mặt với Trần Trữ Ý: “???”
“Ông Cao không nên nhìn chằm chằm tôi như thế.” Trần Trữ Ý dính sát vào người Thẩm Bình, người kia thuận tay ôm lấy anh.
Trần Trữ Ý nghiêm túc nói: “Những điều ông vừa nói mang tính ám chỉ quá nặng nề, tôi là người có bạn trai, cậu ấy sẽ ghen.”
Cô bạn gái vẫn luôn giữ im lặng của Cao An Thời bất cẩn ho khan, dù rằng lúc nãy đã thành công giảm tối đa cảm giác tồn tại của mình.
Cô ta bị sặc nước.
Nhưng cũng không thể trách cô ta được! Cô cũng chỉ muốn bám lấy một ông chủ giàu có, sau đó giải quyết vấn đề tiền bạc của mình thôi.
Ai ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn thế này?!
“Bỗng nhiên đi phân tích tâm lý, làm không khí trở nên kỳ lạ quá đấy.” Trần Trữ Ý vừa nói vừa dụi đầu vào bên cổ Thẩm Bình.
Thẩm Bình cũng nhíu mày: “Ông Cao cho rằng tôi ở đây là dư thừa sao? Tôi cảm thấy ông có thể thử đi yêu ai đó xem, có điều ông đừng để mắt đến bạn đời của tôi là được.”
“Khoan đã.” Cao An Thời không biết hai người kia đang nghĩ gì: “Hai người hiểu lầm rồi.” Lão đang phát biểu thì bị cắt ngang, không khí nặng nề bỗng chốc tan biến.
Bây giờ mà nói từ nay về sau chúng ta tự dựa vào năng lực của mình thì nghe càng ở thế yếu.
Không để lão nói tiếp, Thẩm Bình đã tức giận cắt lời: “Vừa rồi ông nói thế còn gì!”
“Ông nói ông háo sắc.
Rồi ông giải thích cho tôi xem, cái gì mà ông và cậu ấy là dùng loại người? Rồi ở cạnh tôi thì thay đổi? Ông cho rằng hai người hợp nhau hơn à?!” Thẩm Bình cao giọng.
Cao An Thời: Làm sao có thể suy ra cái kết luận này…?
Lão quả thực cho rằng hai người kia sẽ không thể bên nhau lâu dài, cuối cùng Trần Trữ Ý vẫn sẽ chọn sự nghiệp, giống như lão vậy.
Tình yêu chỉ là thứ tạm bợ thôi.
Trước kia Cao An Thời cũng từng tiếc nuối vì sao không sớm biết xu hướng của Trần Trữ Ý, vậy thì biết đâu chừng hai bên còn có được mối duyên nợ khác.
Nhưng làm sao lại có thể suy luận thành lão có ý đồ với Trần Trữ Ý?
Thẩm Bình đứng lên định dẫn Trần Trữ Ý đi.
Đương nhiên là hai người họ đang đóng kịch, chỉ vì không thích cho Cao An Thời lên mặt với mình thôi.
Khi đi ra đến cửa rồi, Trần Trữ Ý mới vỗ vai Thẩm Bình để đối phương dừng lại.
Trần Trữ Ý quay lại nhìn Cao An Thời một cái rồi nói: “Những gì chúng ta từng trải qua đúng là rất giống nhau.”
Cao An Thời chưa kịp định thần, chỉ biết nhướn mày.
Lão không hiểu vì sao Trần Trữ Ý nghiêm chỉnh trở lại rồi.
Trần Trữ Ý nói tiếp: “Vậy thì ông hẳn phải biết, khi một vài điều chưa xảy ra, khi không cần phải suy nghĩ quá nhiều, con người sẽ luôn cho rằng mình là cá thể cô độc nhất trên đời này, đặc biệt là vào buổi tối.”
“Tự ảo tưởng bi thương à?” Cao An Thời thấy buồn cười, “Đúng là thế thật.”
Trần Trữ Ý ngắt lời lão, nói tiếp: “Chỉ đến khi một vài việc rất tồi tệ xảy ra, bỗng nhiên phát hiện ra bản thân không còn gì để đảm bảo nữa, con người sẽ không còn đa sầu đa cảm nữa, họ sẽ trở nên lạc quan.”
Cao An Thời bổ sung: “Sự lạc quan khi không còn lựa chọn nào khác.
Vậy nên sao hả? Cậu mói những thứ này có ý nghĩa gì?”
“Vì không còn lựa chọn, chỉ có thể lạc quan.
Còn ông bây giờ, vì cho rằng không còn lựa chọn, nên sẽ làm một vài việc.” Trần Trữ Ý khẽ cười: “Tôi có chọn lựa, nên đừng bảo tôi và ông là cùng loại người.
Dù mất đi tất cả, tôi vẫn cố hết sức ràng buộc mình trong một giới hạn.”
Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc phạm pháp hoặc vượt qua lằn ranh đạo đức.
Cao An Thời là kẻ điên cuồng ngoài vòng pháp luật, còn anh là thanh niên tốt tay trắng lập nghiệp.
Dứt lời, không chờ Cao An Thời đáp lại, Trần Trữ Ý đã dẫn Thẩm Bình bỏ đi.
Hai người lên xe chuẩn bị tìm một chỗ khác để ăn trưa.
Trêu chọc người khác là đủ rồi, không cần thiết phải tự khiến mình khó chịu.
Lên xe rồi, Thẩm Bình vẫn còn hào hứng: “Vừa nãy tôi diễn thế nào?”
“Tuyệt vời.” Trần Trữ Ý cười, khen ngợi.
“Mà tôi vừa có một ý tưởng này.” Thẩm Bình hưng phấn nói tiếp, “Tôi cho rằng mình cũng có năng khiếu diễn xuất đấy.”
Trần Trữ Ý thót tim.
Anh tưởng đầu óc Thẩm Bình lại bất bình thường, định bỏ việc đi làm ngôi sao.
Ai ngờ, Thẩm Bình nói: “Tôi thấy tôi có thể đi học kịch nói.”
Kịch nói à, kịch nói cũng được. Trần Trữ Ý thở hắt ra: “Có thể thử.”
“Hay là chạy ra công viên trò chơi, đóng vai hoàng tử chơi với trẻ con cũng được?” Thẩm Bình tiếp tục tưởng tượng, “À! Hay là tôi bảo Dương Xuân Hoa dạy tôi vẽ, sau đó tôi đi vẽ truyện tranh trẻ em?”
“Cậu không có năng khiếu về mặt này.” Trần Trữ Ý vạch trần thẳng thừng.
Thẩm Bình vẽ rất xấu, hoàn toàn không có tế bào nghệ thuật nào cả, nhưng tưởng tượng trong đầu thì rất phong phú, nên những thứ mà anh vẽ ra cực kỳ quái đản.
“Hay là tôi đi viết sách.” Thẩm Bình tiếp tục ảo tưởng, “Cậu thấy nếu tôi giúp ông anh nhà mình hoàn thành giấc mơ bỏ dở thì sao? Lập một ban nhạc?”
“Anh cậu hát trật nhịp.” Trần Trữ Ý nhắc nhở Thẩm Bình, “Trình độ của cậu và anh ấy cũng tương tự thôi.”
Thẩm Bình cho rằng mình đã nghĩ hết cả rồi, nhưng vẫn không có kế hoạch sự nghiệp cho tương lai, chỉ có thể quay sang hỏi Trần Trữ Ý: “Còn cậu thì sao? Sau khi chúng tôi ổn định thì định làm gì?”
Trần Trữ Ý: “Trò chơi?”
Thẩm Bình: “Nếu tôi nhớ không lầm… cậu mở công ty trò chơi mà.”
“Ngoại trừ cái này thì tôi không biết gì khác cả.” Trần Trữ Ý cũng bất đắc dĩ, “Thỉnh thoảng chán thì viết một game nhỏ, tôi chưa từng thử tự làm tất cả mọi việc trong quy trình đấy.”
Thẩm Bình hít một hơi thật sâu: “Cậu muốn tiếp tục ru rú trong nhà?”
“Cũng không hẳn, có thể ra ngoài vận động mà.
Nhưng trước đó, chúng ta cần phải kết hôn đã.” Trần Trữ Ý nói đến đây thì dừng, anh không tiết lộ thêm những kế hoạch khác của mình, vì có vài điều nên giữ bí mật mới tạo được niềm vui bất ngờ.
Kế hoạch của anh đang được tiến hành từng bước, Trần Trữ Ý thậm chí đã đi tìm luật sư, mở họp để tuyên bố mình sắp từ chức, không làm nữa, chuyển nhượng cảw công ty đi.
Đồng thời, anh cũng nói rõ về sau có vấn đề gì, những người ở lại vẫn có thể tìm anh.
Thẩm Bình cũng gửi tin báo cho gia đình mình.
Buổi tối hôm đó, mẹ anh gọi điện đến.
Thẩm Bình chỉ có thể tạm dừng chuẩn bị “vận động” với Trần Trữ Ý, đi nghe điện thoại trước.
Trần Trữ Ý ôm lấy thắt lưng Thẩm Bình từ đằng sau, gác đầu lên vai người kia rồi cọ cọ, khiến đối phương giật mình.
“Từ chức?” Giọng nói ở đầu kia đánh thức thần trí của Thẩm Bình.
“Đúng vậy, qua một thời gian nữa, con nghỉ làm.” Thẩm Bình lập tức nói, “Con đã có kinh nghiệm về mặt này, có cả năng khiếu, nhưng chưa hẳn là không thể thay thế được.
Nếu cần thì con có thể cung cấp một danh sách những cái tên rất khá.”
Đầu kia điện thoại im lặng một quãng thật lâu, mãi sau mẹ anh mới nói: “Tết năm nay, con sẽ không về ăn tết nữa chứ gì?”
“Vâng, không thèm làm kỳ đà cản mũi nữa.” Thẩm Bình cười đáp, “Sau này cũng thế, con có thể sống tốt.”
Bên kia vang lên tiếng hừ nho nhỏ, nghe cực kỳ giống tiếng Lili.
Ngay vào lúc Thẩm Bình đang thắc mắc thì điện thoại bị lấy đi.
“Mày không cần phải để bụng.” Đây là giọng của anh hai Thẩm Bình, “Vừa rồi mẹ quá kích động nên không nói thành lời thôi, bây giờ đang ôm ba kia kìa, mắt ba cũng đỏ rồi.”
Sau đó, một tiếng gào điếc tai vang lên: “Nói bậy nói bạ!”
Thẩm Phục bình tĩnh hơn cha mẹ mình khá nhiều: “Tự mày sống tốt được, vậy mày thích thế đúng không?”
“Vâng.” Thẩm Bình đáp rất quả quyết.
Thẩm Phục thở dài: “Nói thật lòng, trước kia anh rất hâm mộ mày đấy.
Ba mẹ lúc nào cũng yêu cầu anh nghiêm khắc hơn nhiều.”
Thẩm Bình không đáp.
Thẩm Phục nói tiếp: “Sau này tính tình mày càng lúc càng quái dị, lại còn độc thân đến tận hơn 30, anh mới phát hiện ba mẹ đối xử với mày đặc biệt là do có nguyên nhân.”
“Từ trước đến giờ, mày chưa từng nói thích cái gì cả.” Thẩm Phục yên tâm, nói, “Nếu thích… thì cứ đi theo đuổi cái mình muốn đi, mọi người đều sẽ ủng hộ.”
“Vâng.” Thẩm Bình đáp, rồi sau đó cuộc gọi bị ngắt.
Thẩm Bình quay sang Trần Trữ Ý.
“Thấy thế nào?” Trần Trữ Ý hỏi.
“Rất vui, cực kỳ cực kỳ vui!” Thẩm Bình khẽ hôn lên môi Trần Trữ Ý, hai người ôm lấy nhau.
Nụ hôn kết thúc, Thẩm Bình lại nói: “Buổi tối không phải ngủ một mình, cảm giác rất tuyệt, tôi thích cậu, đúng là rất tuyệt! Cảm giác này quá sung sướng! Nhất là vào mỗi lần tôi nghĩ đến chuyện này, đều nhận ra chúng ta sẽ bên nhau cả đời.
Chúng ta có thời gian cả một quãng đời.”
Trần Trữ Ý phụ họa: “Đúng vậy, cảm giác tươi mới này rất tuyệt.”
Cả hai đều cảm thấy cuộc đời mình trước kia quá bi thảm, lý do của suy nghĩ này là vì niềm an ủi hiện giờ làm nổi bật nỗi cô đơn trong quá khứ.
Bây giờ họ đang thật sự tràn đầy nhiệt tình với cuộc sống của mình.
…
Một giờ sáng, Lili ngồi bên ngoài, tuyệt vọng nhìn cánh cửa.
Hai người kia lại quên mất nó rồi.
Tại sao lại như thế? Rõ ràng trước kia họ yêu nó mà!
A, đêm thật lạnh, trái tim cũng lạnh.
Đời heo thật không đáng..