hực lực của đối phương đã vượt qua những gì đàn chủ tưởng tượng, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với hắn.Cô nàng kia tùy tiện đánh ra một chưởng mà đã có uy lực đáng sợ nhường ấy. Thiên phú lá chắn vàng mạnh mẽ của linh quỷ dưới bàn tay của cô nàng kia lại yếu ớt như một tờ giấy mỏng.
Không chỉ như thế, phù chú mà cô gái kia lấy ra trong lúc đối phó với hai con linh quỷ cũng là loại cao cấp nhất, hắn có lao ra thì cũng phải mất nửa cái mạng.
– Ít nhất cũng phải có thực lực chân sư nhị phẩm đỉnh phong, thậm chí có khả năng đã là chiến vương hậu thiên tam phẩm trong truyền thuyết rồi. Lại còn trẻ tuổi như thế.
Đàn chủ cảm giác mình sống bấy nhiêu tuổi đều uổng phí cả rồi.
Mặc kệ là thực lực hay bảo vật, hắn đều thua xa cô gái kia. Nếu như hắn ra tay đánh lén thì nói không chừng kết cục của hắn sẽ chẳng tốt đẹp hơn hai con linh quỷ kia là bao nhiêu.
Không, nếu như hắn mà dám ra tay thì tuyệt đối sẽ thê thảm hơn hai con linh quỷ kia nhiều lắm. Bởi vì linh quỷ còn giá trị lợi dụng, còn hắn lại chẳng có chút giá trị gì đối với Vũ Nhu Tử. Đã là kẻ thù mà lại còn vô dụng nữa thì chôn thẳng xuống mồ luôn cho rồi.
Còn có nam nhân thoạt nhìn có vẻ bình thường kia nữa, hắn không thể cảm ứng được một chút khí huyết chi lực hay chân khí gì từ trên người của người nọ cả. Thế nhưng chính người nam nhân thoạt nhìn bình thường không có gì đặc biệt này chỉ tùy tiện ngồi xuống một cái thôi đã tìm được mắt trận của phong ấn đại trận kinh khủng kia. Lại chọn đúng lúc mấu chốt nhất để khởi động đại trận, triệt để phong ấn hai con linh quỷ kia.
Chỉ riêng phần nhãn lực và tự tin này, cùng vơi thân phận ‘tiền bối’ kia, khiến cho đàn chủ chỉ ngẫm thôi cũng cảm thấy hai chân như nhũn ra.
Hắn vốn là một kẻ cẩn thận kỹ tính, hoặc phải nói là một kẻ nhát gan.
Chính vì kỹ tính cho nên hắn mới có thể tu luyện tà pháp gọi quỷ, chế tạo tà linh, ác quỷ khắp nơi, mà vẫn còn an ổn sống hơn một trăm bảy mươi năm.
Thế nhưng hắn không cam lòng.
Sáu mươi năm rồi, hắn đã tốn hơn sáu mươi năm cho Quỷ Đăng Tự và hai con linh quỷ này! Trong sáu mươi năm nay hắn mưu toan đủ loại, chờ đợi đằng đẵng, rốt cuộc chỉ thành công cốc.
Mặc kệ hắn nhát gan tới đâu đi nữa thì lúc này hắn cũng không cam lòng.
Đàn chủ cảm giác trong lòng buồn bực muốn chết, hắn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, giọng nói tràn ngập vẻ bi ai:
– Các người bắt linh quỷ của mình đi thì cũng được, nhưng phải trả linh quỷ của ta lại đây đi chứ.
Hai con linh quỷ bên trong Quỷ Đăng Tự kia, có một con là do Linh Điệp Tôn Giả phong ấn. Một con khác là của vị đàn chủ này!
Về phần vì sao hai con linh quỷ kia đã sớm trưởng thành mà hắn vẫn chậm chạp chưa chịu đi bắt hai con linh quỷ này, mà đợi cho đám Vũ Nhu Tử tới ấy à?
Cũng không phải hắn không muốn đi bắt linh quỷ, trong quãng thời gian vài năm sau khi linh quỷ trưởng thành, hắn thật sự không lúc nào mà không muốn bắt hai con linh quỷ ra từ trong mộ phần của Hoàng Đại Căn!
Thế nhưng, hắn làm không được!
Quỷ Đăng Tự khi xưa, hiện tại chính là bốn phía xung quanh mộ phần của Hoàng Đại Căn, nào ngờ cất giấu một cái trận pháp cường đại tới mức khiến cho người ta phát điên. Ngoại trừ khốn linh trận pháp vây hãm linh quỷ ở bên trong cùng với trận pháp có mắt trận là gốc độc long thảo mà Tống Thư Hàng đã kích hoạt thì ở xung quanh mộ phần của Hoàng Đại Căn còn ẩn giấu năm cái trận pháp khủng bố khác nữa. Là loại trận pháp mà có cho hắn thêm một ngàn năm hắn cũng không phá giải nổi.
Một khi những trận pháp này bị kích hoạt thì cần phải có truyền nhân mang huyết mạch của Linh Điệp Tôn Giả tới thì mới có thể tự động mở ra. Chỉ cần loạt trận pháp này không bị phá vỡ thì không ai có thể bắt linh quỷ ở bên trong ra!
Linh quỷ ở bên trong trận chỉ có thể vào chứ không thể ra!
Đúng vậy, đây cũng là điểm khiến cho đàn chủ ôm hận bao lâu nay … chỉ có thể bỏ linh quỷ vào thôi chứ không thể lấy ra được.
Năm đó, hắn không phát hiện mấy trận pháp ẩn đó, tự cho là mượn tay của Hoàng Đại Căn phá bỏ khốn linh trận của Quỷ Đăng Tự là xong. Sau đó có thể thoải mái biến Quỷ Đăng Tự trở thành vật nằm trong lòng bàn tay của mình, chờ linh quỷ trưởng thành.
Có lẽ khu La Tín này thật sự là phúc địa của hắn. Hắn ẩn cư ở đây vài năm, tình cờ có được thêm một con linh quỷ còn chưa trưởng thành khác. Sau đó, hắn hớn hở đưa con linh quỷ này vào trong phần mộ của Hoàng Đại Căn nuôi dưỡng.
Nhưng tới khi linh quỷ trưởng thành, hắn muốn lấy linh quỷ ra thì mới phát hiện sáu đại trận ẩn kia.
Đây tuyệt đối là bẫy mà!
Thật ra thì chỉ cần dùng não suy nghĩ một chút là biết ngay. Dù sao cũng là nơi nuôi dưỡng linh quỷ cho con gái của mình, Linh Điệp Tôn Giả há có thể qua loa được? Lùi vài bước mà nói thì cho dù Linh Điệp Tôn Giả có ghét bỏ linh quỷ tới đâu đi nữa. Nhưng nếu như hắn đã mua mảnh đất này rồi thì đã xem linh quỷ ở đây như đồ trong tay mình, cho nên tuyệt đối không thể nào chỉ để lại mỗi một cái khốn linh trận pháp được!
Truyện .được cập nhậ.t nhanh nhấ.t tại iread.vn.Đáng tiếc, đạo lý đơn giản như thế, vị đàn chủ này sáu mươi năm trước bị tham lam che mắt thật sự không hề nghĩ tới.
– Không được, không thể nào bỏ qua dễ dàng như thế được. Ít nhất… ít nhất cũng phải lấy lại con linh quỷ của ta mới được. Cho dù có phải đánh đổi mọi thứ ta có hiện tại cũng không có gì đáng tiếc.
Đàn chủ lẩm bẩm.
Chỉ cần có một con linh quy thôi là hắn có thể có cơ hội đột phá cảnh giới chân sư nhị phẩm bây giờ, chạm tới cảnh giới chiến vương hậu thiên tam phẩm, tuổi thọ sắp tận của hắn có thể kéo dài thêm được trăm năm nữa!
Cho dù có phải quỳ xuống dâng lên tất cả những gì mình có cũng được, mặc kệ cái giá phải trả cao tới đâu cũng không có gì đáng tiếc.
Cuối cùng quay đầu nhìn lại phần mộ đang bị trận pháp bao vây của Hoàng Đại Căn, đàn chủ đột nhiên cảm thấy đau đớn, quay lưng bước từng bước nặng trĩu rời đi.
Sau khi đàn chủ rời khỏi, lại có thêm một nam tử anh tuấn cao lớn xuất hiện từ trong khu rừng. Trên mặt hắn lộ ra vẻ lười nhác, lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
– Sư phụ, sư muội đã thuận lợi tìm thấy Quỷ Đăng Tự, phong ấn linh quỷ. Bây giờ đã trở về nghỉ ngơi, phỏng chừng ngày mai hoặc ngày mốt sẽ trở về Linh Diệp Đảo.
Nam tử đang báo cáo, nhưng trong giọng nói lại để lộ ra vẻ lười nhác.
– Vậy cũng tốt, nha đầu kia thật khiến cho người ta lo lắng, trên đường đi không xảy ra chuyện gì đấy chứ?
Đầu dây bên kia truyền tới thanh âm của Linh Điệp Tôn Giả.
– Vâng, không có chuyện gì hết.
Nam tử trả lời.
– Tốt lắm, tiếp tục chiếu cố sư muội của ngươi, đợi tới khi thuận lợi trở về Linh Diệp Đảo thì báo lại cho ta biết.
Linh Điệp Tôn Giả lại nói:
– Thu dọn mấy trận pháp do ta bố trí đi, miễn cho chúng bị kích hoạt tạo thành thương vong cho người phàm. Ngươi vất vả rồi, Kiếm Nhất.
– Cứ giao cho ta đi, ta làm việc người cứ yên tâm là được!
Nam tử cười hắc hắc, cúp máy, nhún vai.
Thật ra thì vẫn có chút chuyện ngoài ý muốn, ví như tên đàn chủ kia, lại như chàng trai tên Tống Thư Hàng kia nữa.
Nhìn bóng dáng đàn chủ đi xa, Lưu Kiếm Nhất ngáp một cái:
– Chà, nói thế nào nhỉ, tên này cũng khá thức thời đấy, không ra tay, ta cũng đỡ phải động thủ.
Đàn chủ khá may mắn, hắn không có cơ hội hành động. Bằng không, chỉ cần hắn dám nảy sinh suy nghĩ muốn tấn công Vũ Nhu Tử thôi thì bây giờ chắc chắn đã bị nhét vào trong mộ phần của Hoàng Đại Căn, làm bạn với hắn dưới suối vàng rồi.
Về phần người tên Tống Thư Hàng kìa thì khá phiền toái! Nếu như để sư tôn biết rõ nha đầu Vũ Nhu Tử kia nửa đêm chui vào trong phòng của chàng trai này thì chắc sư tôn sẽ nhảy cẫng lên mất!
Tới lúc đó có trời mới biết sư tôn có an bài nhiệm vụ theo dõi tên Tống Thư Hàng kia cho hắn không nữa? Cho nên chuyện liên quan tới Tống Thư Hàng này, tuyệt đối không nên nói cho lão sư biết.
Thế thì phiền quá đi mất, Lưu Nhất Kiếm thầm nghĩ. Dù sao thì Vũ Nhu Tử cũng không mất cọng lông nào, lại còn được Tống Thư Hàng giúp đỡ rất nhiều nữa.
Quan trọng nhất chính là hắn là một người đàn ông tôn sùng tinh thần cần kiệm. Hắn từng vì lười hít thở mà khổ công tu luyện quy tức công, cuối cùng đạt tới cảnh giới mỗi tháng chỉ cần hít thở hai ba lần. Đời này, thứ hắn tôn sùng nhất chính là chuyện có thể dùng một ngón tay là giải quyết được thì tuyệt đối không dùng tới hai ngón tay.
Chuyện tự tìm việc thì hắn tuyệt đối không làm!
Vũ Nhu Tử tuyệt đối không ngờ việc cô phát hiện được bản chép tay của cha, cùng với chuyến đi tới Quỷ Đăng Tự này đều có bóng dáng của cha cô đứng sau lặng lẽ duy trì. Linh Điệp Tôn Giả còn phái cả đệ tử đến bảo vệ con gái trên đường đi, có thể nói là dụng tâm lương khổ.
Thật ra thì cho dù Cuồng Đao Tam Lãng không tự tìm chết thì Linh Điệp Tôn Giả cũng sẽ viện cớ khác để tạm thời rời khỏi Linh Diệp Đảo.
Chỉ có thể trách Cuồng Đao Tam Lãng xúi quẩy đúng lúc ngoi lên lĩnh đạn, giúp cho Linh Điệp Tôn Giả đỡ tốn thời gian tìm cớ.
Ngày hôm sau. Thứ hai, ngày 6 tháng 3, trời nắng.
Mãi cho tới tám giờ Tống Thư Hàng mới mò dậy.
Lần này Vũ Nhu Tử chui vào phòng hắn làm loạn nữa.
Điều này không khỏi khiến hắn cảm thấy an tâm, lại ẩn ẩn có chút tiếc nuối? Con người quả thật khó hiểu!
Sau khi rời giường, hắn ấn điện thoại cho Vũ Nhu Tử:
– Đã dậy chưa?
– Đã dậy rồi, vừa mới kết thúc ngồi thiền buổi sáng, tiền bối, chúng ta trở về à?
Giọng nói mềm mại của Vũ Nhu Tử vang lên.
– Đi ăn điểm tâm trước rồi trở về.
Tống Thư Hàng đáp, khách sạn có cung cấp buffet bữa sáng.
9 giờ sáng.
Hai người Thư Hàng ngồi tàu điện đi về khu đại học Giang Nam. Bọn họ khá may mắn, 8h45 tới trạm xe, đúng lúc có một chuyến xe khởi hành lúc 9 giờ.
Một đường suôn sẻ.
Lúc về tới khu đại học Giang Nam thì đã là 12 giờ trưa.
– Có muốn tới chỗ tôi chơi không?
Xuất phát từ thói quen lịch sự nên Tống Thư Hàng hỏi một câu. Đợi hỏi xong hắn mới đột nhiên nhớ tới Vũ Nhu Tử cũng không phải bạn bè thân thiết của hắn, mà là một cô gái chỉ mới quen biết có một ngày, mấy lời này có vẻ hơi đường đột.
– Cảm ơn tiền bối, nếu như sau này có rảnh thì ta nhất định sẽ đi tìm tiền bối. Bất quá bây giờ ta phải về nhà nhanh để còn lập khế ước với con linh quỷ này nữa. Hơn nữa, nếu còn ở lại không chừng cha của ta sẽ trở lại, như thế sẽ không tốt.
Vũ Nhu Tử mỉm cười nói.
Tống Thư Hàng cười nói:
– Vậy thì tạm biệt, cô có thể trực tiếp gọi taxi ở nhà ga để đi tới sân bay Giang Nam, đi một mình không thành vấn đề gì đấy chứ?
– Không thành vấn đề, hơn nữa vé máy bay khứ hồi cũng đã đặt sẵn rồi. Ta chỉ cần tới sân bay là có thể thuận lợi về nhà. Đúng rồi, tiền bối, địa chỉ của người là bao nhiêu, ta còn muốn gửi cho ngươi hai rương dược liệu nữa!
Vũ Nhu Tử đột nhiên nhớ tới lời hứa của mình lúc trước.
Cô là một cô gái nói được làm được, chuyện cô đã hứa thì nhất định sẽ làm được.
– Cái đó thì thôi đi, sau này rảnh rỗi lại nói sau.
Cầm hạt châu phong ấn linh quỷ này, Tống Thư Hàng ẩn ẩn cảm giác, có lẽ dược liệu mà Vũ Nhu Tử nói sẽ không đơn giản như những gì hắn nghĩ.
– Xin tiền bối chớ để ta trở thành kẻ nói không giữ lời, người của Linh Diệp Đảo chúng ta nhất ngôn cửu đỉnh!
Vũ Nhu Tử nói vô cùng chân thành.
– Được rồi….
Tống Thư Hàng thấy không thể cự tuyệt được, đành phải lấy notebook luôn mang theo bên người ra, viết lại địa chỉ của mình, xé đưa cho Vũ Nhu Tử.
Vũ Nhu Tử cẩn thận cất tờ giấy ghi địa chỉ này lại, sau đó vẫy tay chào tạm biệt Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng dõi mắt nhìn cô rời đi, lúc này mới thở hắt ra một hơi.
– Rốt cuộc cũng xong rồi, chắc là cô nàng này sẽ không xuất hiện nữa đâu nhỉ?
Tống Thư Hàng gãi gãi đầu, cười khổ:
– Về thôi!
Ngày sau, Tống Thư Hàng nhất định sẽ phải cảm ơn sự kiên trì của Vũ Nhu Tử hôm nay!
Nếu như không nhờ có cô kiên trì muốn tặng hai rương dược liệu thì sợ là đời này của Tống Thư Hàng cũng giống như bao nhiêu người bình thường khác, học xong đại học, tìm một công việc bình thường, cưới một cô vợ bình thường, sinh một đứa con đáng yêu, sống hết một cuộc đời bình thường.
Nhờ có sự kiên trì của Vũ Nhu Tử hôm nay, cuộc đời của Vũ Nhu Tử mới có thể có thay đổi lớn như thế.
Nhóm Cửu Châu Số 1.
Bắc Hà Tán Nhân:
– Vũ Nhu Tử, tìm được Quỷ Đăng Tự chưa?
Linh Diệp Đảo Vũ Nhu Tử (Online bằng điện thoại):
– Tìm được rồi, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, bây giờ đang trên đường quay về.
– Lúc trước ta đi nhầm chỗ, đến khu La Tín ở Giang Nam, bất quá ở đó ta may mắn gặp được một vị Tống tiền bối rất lợi hại ở trong nhóm. Sau đó nhờ có hắn giúp đỡ nên ta tìm được khu La Tín ở thành phố J, cũng tìm thấy Quỷ Đăng Tự. Cũng nhờ có hắn hỗ trợ nên mới hoàn thành nhiệm vụ!
– Tống tiền bối trong nhóm? Đạo hiệu của vị tiền bối kia là gì?
Bắc Hà Tán Nhân hỏi, Tống là họ phổ thông, bên trong nhóm cũng có đến mấy vị tiền bối họ Tống.
– A!
Vũ Nhu Tử gửi một cái icon le lưỡi:
– Ta có hỏi đạo hiệu của hắn, nhưng hắn không nói cho ta biết. Sau này ta lại quên hỏi, bất quá ta biết rõ tên của tiền bối là Tống Thư Hàng!
– Tống Thư Hàng, tên này nghe quen quen.
Bắc Hà Tán Nhân nghĩ một hồi, nhưng lại không nhớ nổi đã nghe qua ỏ đâu:
– Ha ha, tóm lại là chúc mừng Vũ Nhu Tử ngươi thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ ha.
Dù sao thì hắn vốn đã hứa sẽ giúp đỡ, nhưng sau này lại không giúp được gì, có chút xấu hổ.
– Cảm ơn Bắc Hà tiền bối, tiền bối ngài cũng đã giúp ta rất nhiều!
Vũ Nhu Tử cười nói:
– Ta phải lên máy bay rồi, gặp lại sau.
Trên máy bay, Vũ Nhu Tử tắt điện thoại di động, ánh mắt nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.
Quả nhiên các tiền bối trong nhóm đều rất tốt.
Đặc biệt là Tống tiền bối, thật sự là một người siêu siêu siêu tốt.
Thẻ người tốt sáng lấp lánh, dù cách trăm núi ngàn sông, vẫn gửi thẳng đến trên đầu Tống Thư Hàng.
Ngày hôm sau.
Thứ ba, ngày 4, tháng 6, trời nắng gắt!
Khu đại học Giang Nam, mười bốn cây quạt gió lớn trong phòng học hoạt động cật lực, cũng chỉ thổi ra từng cơn gió nóng, khiến cho người ta càng cảm thấy đầu óc choáng váng.
Vị giáo viên giảng bài đã sớm ướt đẫm mồ hôi, ngay cả tiếng giảng bài cũng trở nên rất nhỏ.
Tống Thư Hàng ngồi ngay ngắn trong phòng học, ngày mùa hè nóng bức, hắn lại cảm thấy đầu óc tỉnh táo đến lạ.
Từ nhỏ hắn đi học biết bao nhiêu buổi, nhưng đây là lần đầu tiên thoải mái như thế. Nội dung giáo viên giảng trên bảng, hắn chỉ cần nghe sơ qua một lần là có thể nhớ rõ ràng, còn có thể nghe một hiểu ba, nhanh chóng nắm vững điểm quan trọng.
Tru-yện đượ-c b-iên tập- tại iread.vnThậm chí hắn còn có thể rảnh rỗi một lúc làm hai việc, một bên nghe giảng, một bên còn có thể phân tâm suy nghĩ vài chuyện.
Cô bạn học ở bên cạnh vốn ngồi cách hắn tới ba chỗ, bất giác cũng nhích tới gần hắn, lại gần thêm chút nữa. Cuối cùng hận không thể áp luôn thân hình lồi lõm gợi cảm của mình lên người Tống Thư Hàng. Mùi nước hoa thoang thoảng không ngừng vương vấn bên chóp mũi của hắn.
Đây cũng không phải điểm mị lực của Tống Thư Hàng tăng vọt trong một đêm, mà là trong thời tiết nóng bức thế này, chút hơi lạnh tản ra từ trên người Tống Thư Hàng quả thật chẳng khác gì một cái máy lạnh hình người, khiến cho người ta hận không thể bám dính lấy hắn.
Thư Hàng thầm cúi đầu nhìn về phía hạt châu mình đeo trên cổ, chính là hạt phong hồn băng châu mà Vũ Nhu Tử tặng cho hắn ngày hôm qua. Đeo hạt châu này lên người xong thì sẽ tự động xua tan hết không khí nóng bức ở quanh người Tống Thư Hàng, tạo thành một lớp chắn mát lạnh quanh người hắn.
Hơn nữa, sau khi đeo hạt châu này thì Tống Thư Hàng cảm giác đầu óc trở nên rất tỉnh táo, tư duy cũng khá nhanh nhạy. Thậm chí một từ vựng tiếng anh bình thường phải đọc ba bốn lần mới có thể nhớ kỹ, bây giờ chỉ cần nhìn qua một cái là có thể nhớ được ngay.
Đây… quả thật là thần khí của học bá mà! Có được thứ này thì có thể dễ dàng trở thành học bá!
Thứ thế này, đã vượt xa phạm vi khoa học có thể giải thích rồi.
Trong đầu hắn nhớ lại cảnh tượng khi Vũ Nhu Tử phong ấn linh quỷ.
– Thật sự tồn tại sao?
Tống Thư Hàng thì thào tự hỏi. Hạt băng châu thần kỳ này khiến cho hắn tin một phần vào sự tồn tại của tu chân.
Bên trong hạt băng châu này thật sự có phong ấn một con linh quỷ à?
Tu chân, thật sự không phải là truyền thuyết?
Tiên nhân cưỡi mây xé gió thật sự tồn tại sao?
Thật sự có thể dời non lấp bể?
Cứ hết vấn đề này đến vấn đề khác xuất hiện trong đầu Tống Thư Hàng, tràn ngập đầu óc của hắn.
Nếu như những thứ này thật sự tồn tại…. vậy người ở bên trong Nhóm Cửu Châu Số 1 thật sự đều là thần tiên?
Hắn chưa bao giờ có mong muốn nhanh chóng xem tin của Nhóm Cửu Châu Số 1 như thế, muốn xem nội dung chat của mọi người trong nhóm, muốn tìm thấy chứng cứ nào đó ở trong đó.
Sao mà còn chưa tan học nữa, mau kết thúc đi mà.
Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng.
Reng reng reng ~
Tiếng chuông nghỉ giữa giờ vang lên.
Đám học sinh bên trong lớp hoan hô dứng dậy chạy khỏi cái lớp học nóng như lò lửa này, chạy ra hành lang hít thở không khí.
Chỉ có cô nàng ngồi ở bên cạnh Tống Thư Hàng là có chút bịn rịn không nỡ. Cô cảm giác ngồi bên cạnh Tống Thư Hàng mát rượi, còn sướng hơn cả ngồi máy lạnh. Đáng tiếc cô không phải bạn gái của Tống Thư Hàng, tan học không tiện bám lấy hắn.
Không thì thử làm bạn gái của Tống Thư Hàng xem sao? Cô lặng lẽ liếc nhìn Tống Thư Hàng một cái. Ở trong lớp Tống Thư Hàng cũng không phải loại hoạt bát nổi bật, bất quá thật ra nhìn qua cũng rất có hương vị đàn ông nhỉ? Muốn quá đi mất, trời mùa hè nóng muốn chết thế này, nếu như ôm một chàng trai mát lạnh thế này ngủ… thì nhất định là cái gối ôm tuyệt nhất còn gì?
– Xin chào, xin hỏi bạn học Tống Thư Hàng có ở đây không?
Lúc này lại có một giọng nói oang oang vang lên ở cửa.
Giọng nói này oang oang chói tai, thoáng cái đã khiến tất cả học sinh ở đây ngớ người.
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn qua thì phát hiện là một người đàn ông mặc đồ vest, bộ dạng hung thần ác sát lộ ra một nụ cười ngượng ngập.
Hình như mình không quen anh ta mà?
Hắn đứng dậy giơ tay nói:
– Chính là tôi, xin hỏi anh là ai? Tìm tôi có việc gì hay không?
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!