Thế nhưng lúc cuối khi thất bại mình toàn luyện bằng trực giác, không dựa theo đơn thuốc làm từng bước một mà!
Thế cuối cùng mình thành công hay là thất bại đây?
Tống Thư Hàng xoa cằm nhìn chằm chằm dược thủy một hồi lâu.
Hay là, thử cái xem sao? Nói thế nào cũng là kết quả vất vả suốt hơn ba tiếng rưỡi cơ mà.
Do dự một lát, trong lòng hắn đã hạ quyết định.
Sự chờ mong chứng thực “tu chân” có tồn tại áp đảo nỗi sợ hãi đối với dược thủy không rõ ràng này.
Cùng lắm thì vào bệnh viện rửa ruột thôi.
Đương nhiên, Tống Thư Hàng không phải là người lỗ mãng.
Hắn lấy điện thoại di động ra, mở giao diện gọi cho bạn cùng phòng Thổ Ba, chỉ cần có gì ngoài ý muốn thì hắn động ngón tay một cái là gọi cho Thổ Ba được ngay.
Vốn định mở sẵn số điện thoại cấp cứu, thế nhưng hắn sợ mình không có sức để mà nói chuyện, gọi cho người ta lại nói không ra lời thì cô nàng trực cấp cứu sẽ tưởng là đùa dai, ấy mới đúng là bi kịch. Cho nên gọi cho bạn cùng phòng thân thiết là tốt nhất, giả sử có gì không ổn, hắn chỉ cần gào lên thảm thiết là họ biết xảy ra chuyện rồi.
“Thử xem, một ngụm thôi…chắc là không chết người đâu ha?” – Tống Thư Hàng thầm nhủ.
Cuối cùng hắn lấy thìa xúc một miếng lên, thổi nguội. Thảm quá đi, bốn mươi lăm loại dược liệu đó, cuối cùng còn có tầm năm thìa thuốc hồ đặc thôi.
Năm thìa thuốc này có khi giá trị phải trên một vạn ấy chứ?
– Đây là dầu mè, đây là dầu mè. – Thôi miên bản thân xong, hắn nhắm mắt, nín thở, nuốt thuốc xuống bụng.
Bất ngờ làm sao, tuy thứ thuốc hồ này tanh hôi nhưng uống vào miệng lại ngan ngát mùi thuốc khó tả.
Nhưng mà ngay sau đó, yết hầu trào lên hai loại cảm giác…đau, rát!
Đây là cảm giác bỏng cháy không thể hình dung được, rõ ràng hắn uống vào là thuốc hồ thổi nguội, mà sau khi thuốc trôi xuống cổ lại như vừa mới nổ tung, tản ra nhiệt độ lớn vô cùng, như thể muốn xé toạc yết hầu hắn ra vậy!
Teo rồi, phải đi rửa ruột thật rồi!
Một tay Thư Hàng ôm yết hầu, tay còn lại ấn vào phím gọi, chuẩn bị gọi điện cho Thổ Ba.
Nhưng hắn chưa kịp động ngón tay thì cảm giác nổ tung trong yết hầu đã đột ngột biến mất!
Nói đúng ra là nước thuốc đang bùng nổ bỗng chốc hóa thành một luồng nhiệt ấm áp, trượt từ yết hầu vào bụng hắn. hắn chỉ cảm thấy nơi bụng ấm sực lên, thoải mái đến mức muốn bật lên tiếng rên rỉ.
Nhưng mà đàn ôngcon trai, rên rỉ ra tiếng thì buồn nôn đến mức nào? Thế là hắn phải cố kìm lại.
Chưa dừng lại ở đó, lấy bụng của Tống Thư Hàng làm trung tâm, luồng nhiệ kia thông qua kinh mạch toàn thân lan tỏa khắp cả cơ thể hắn. Vốn dĩ ban đầu chỉ có vùng bụng là ấm áp thoải mái, đến giờ thì chỗ nào trên người cũng sảng khoái tới cực điểm.
Rốt cuộc, Tống Thư Hàng không nhịn nữa, há miệng muốn rên lên một tiếng. Sướng quá, không nhịn được mà!
Nhưng khi hắn há miệng ra thì lại thấy như miệng mình bị bịt kín chẳng thể thốt nên lời, một âm thanh cũng không phát ra được!
Ấy thế mà đúng lúc đó hắn lại có cảm giác không xả không xong.
Thế là hắn dồn lực, há mồm, muốn bộc phát âm thanh từ trong khoang bụng bật ra yết hầu!
Nín mãi nín mãi, nín hồi lâu.
Bủm~~~
Tiếng rõ là vang, đáng tiếc không phát ra từ miệng mà là từ cúc hoa. Hắn nín nửa ngày trời, cuối cùng đánh ra một cái rắm.
May mà khí đằng dưới thông thì khí đằng trên cũng thoáng, Thư Hàng há miệng ợ một cái thật to.
Cái ợ này như là phóng thích hết thảy nhiệt lượng trong cơ thể hắn ra ngoài vậy.
Phải biết rằng khi con người ta trưởng thành thì các loại độc tố sẽ tích lũy dần trong cơ thể, bởi thế người ta luôn cảm thấy trong lòng có một luồng hỏa khí tắc nghẽn, mỗi khi hô hấp yết hầu đều khô nóng.
Nhưng giờ khắc này, khi Thư Hàng ợ ra một cái thì cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như được gột rửa, mát lạnh thông thoáng, sảng khoái tột cùng! Mỗi nhịp thở đều như đang đứng trong rừng rậm buổi bình minh, không khí nhẹ nhàng mát lành tiến vào miệng mũi, dễ chịu đến tận tim gan.
Theo cái ợ này, nhiệt lượng mà dược lực mang tới trong cơ thể hắn hoàn toàn bùng nổ, xông đến mọi nơi trên người hắn, không ngừng trào dâng cuồn cuộn.
Dược lực trong cơ thể vẫn cứ bùng nổ, bùng nổ mãi!
Truyệ.n được dịch tại .iREAD..vn.Người hắn bắt đầu ngứa, mỏi mệt tích tụ suốt ba tiếng rưỡi luyện dược đã sớm tan thành mây khói.
– Thối thể dịch này, là thật! – Tống Thư Hàng đã có thể khẳng định thứ nước thuốc đen sì mà mình uống vào ban nãy chính là thối thể dịch hàng thật giá thật, không còn nghi ngờ gì nữa.
Sức mạnh vẫn tràn ngập toàn thân hắn, nhiệt lượng vẫn bùng nổ không ngừng, tràn lan mà còn chưa dừng lại, sắp khiến cho hắn nổ tung.
Lúc này đột nhiên Tống Thư Hàng nhanh trí hắn. Hắn nhớ trong tiểu thuyết tiên hiệp, khi nhân vật chính uống thần dược xong sẽ luyện một bộ công pháp hoặc quyền pháp gì đó để hóa giải và tiêu hóa dược lực.
Nhưng mà hắn có biết miếng quyền pháp nào đâu.
Tuy rằng trước kia giáo viên tiểu học của hắn rảnh rỗi có dạy học sinh một tí Thái Cực Quyền, cơ mà hắn chỉ nhớ lơ mơ mỗi mất câu “Một quả dưa hấu to, cắt thành hai nửa, cậu một nửa, tớ một nửa” thôi.
Hơn nữa Thư Hàng rất nghi ngờ phiên bản Thái Cực Quyền của ông thầy dạy thể dục kiêm toán tiểu học đó, nói không chừng nó là Thái Cực Quyền dạng gáy buộc chỉ của nhà xuất bản XX nào đó cũng nên.
– Phải làm luồng dược lực này bốc ra ngoài, nếu không có khi sẽ bị nó ép nổ tan xác như tiểu thuyết tiên hiệp viết cũng nên. – Nhìn thời tiết nắng gắt ngoài phòng, Tống Thư Hàng cảm thấy đây tuyệt đối không phải là ý kiến hay. Thế nhưng sức mạnh và tinh lực không ngừng cuộn trào bừng bừng trong cơ thể lại khiến hắn thấy không phát tiết thì không ổn.
Cắn chặt răng, hắn chạy tới sân vận động trường.
Chạy nhanh, chạy băng băng, trên đường đi, tốc độ của Tống Thư Hàng mỗi lúc một tăng. Càng chạy lại càng thoải mái, thậm chí hai chân dường như bay bổng lên khỏi mặt đất.
Hắn phóng ra sân vận động với tốc độ gần như tên bắn.
Thời tiết lúc này làm người ta nóng phát rồ, cho dù là đám sinh viên thể lực sung mãn cũng đều chọn đi đánh bóng rổ, chứ chẳng ai cắm đầu chạy ở sân vận động dưới ánh mặt trời nóng bỏng.
Trên đường chạy rộng rãi chỉ có một mình Thư Hàng, hắn quên đi hết thảy, tăng tốc chạy điên cuồng như một con ngựa thoát khỏi chuồng. Tăng tốc, tăng tốc nhanh hơn nữa!
Cuối cùng, hắn cảm thấy như đôi chân đã chẳng còn chịu sự khống chế của chính mình.
Mỗi lần đường chạy đến khúc cua, đều cảm thấy như đang bay lên!
Không mất bao nhiêu sức lực, Tống Thư Hàng đã dùng tốc độ tên bay chạy nguyên ba vòng, chín trăm mét, thế mà thân thể không có một chút mệt mỏi. Ngược lại, luồng nhiệt lượng trong bụng thoát dần ra kéo theo thân thể nhẹ nhàng hơn, càng chạy lại càng sảng khoái.
Tống Thư Hàng vận động kịch liệt, đến viên băng châu trên ngực cũng chẳng thể duy trì nhiệt độ cơ thể cho hắn nữa. Mồ hôi túa ra từ từng lỗ chân lông mau chóng làm cho áo quần hắn ướt đẫm.
Thế nhưng, thật thoải mái!
Mỗi giọt mồ hôi chảy ra đều làm cơ thể thêm phần nhẹ nhõm, mỗi hơi khí đục thở ra khỏi miệng trong lúc chạy đều khiến cơ thể thanh sạch hơn.
Thối thể dịch, đây không phải thứ thuốc giúp người ta uống vào rồi ngủ một giấc là tôi luyện được thân thể ngay. Mỗi nhà tu chân sau khi uống xong thối thể dịch đều phải có công pháp hỗ trợ để tiêu hóa nó. Làm vậy mới khiến cho thối thể dịch đạt tới hiệu quả tốt nhất.
Tống Thư Hàng không có quyền pháp hay công pháp ấy, biện pháp thích hợp nhất với hắn lúc này chỉ có chạy bộ, chạy điên cuồng!
Một vòng rồi lại một vòng, Tống Thư Hàng chạy không biết mệt.
Mới đầu hắn còn đếm xem mình đã chạy mấy vòng, nhưng lúc sau thì đã không còn cần phải đếm nữa.
Bởi vì với trạng thái hiện tại, chỉ cần dược lực bùng nổ trong cơ thể còn đó thì Tống Thư Hàng cảm thấy mình có thể chạy quanh cả Địa Cầu.
Cứ chạy từng vòng từng vòng như thế, chạy đến lúc dược lực tan hết mới thôi.
Nghĩ thế, Tống Thư Hàng cũng không biết mình đã chạy ba mươi, bốn mươi vòng, hay là còn nhiều hơn nữa.
Rốt cuộc, hắn dừng lại.
Cho dù chạy với tốc độ cao lâu như thế, nhưng hơi thở của hắn vẫn ổn định, chẳng hề mỏi mệt chút nào.
May mà cảm giác bùng nổ không ngừng của dược lực trong cơ thể đã bình ổn lại, phần dược lực còn sót lưu lại trong bụng hắn, bắt đầu cường hóa cơ thể hắn bằng một phương thức rất dịu dàng.
Quần áo ướt đầm, Thư Hàng dứt khoát cởi phắt áo ra cầm ở trong tay.
Lúc này, ở tòa nhà B6 kí túc xá nữ sinh.
Từ vị trí này vừa hay có thể thấy sân vận động của trường đại học.
– Ha ha ha, chị em qua mà xem, thời tiết thế này mà có thằng hâm tập chạy dưới sân kìa. – Một cô nàng tóc ngắn ngang vai cười ầm lên mà nói.
– Lại là thằng nào làm bộ chơi trội để câu đám con gái ngốc nghếch à? – Một cô nàng khác dáng người quyến rũ nằm sấp trên giường, quạt chiếc quạt nhỏ muốn xua đi cái nóng. Cô nàng thực sự quá nóng, trong đầu không khỏi nhớ tới bóng dáng một người.
Nữ sinh tóc ngang vai cười ha hả:
– Nếu muốn chơi trội thì thằng chả thất bại thảm hại luôn. Trên đời làm gì có đứa con gái nào thấy kiểu con trai ngốc đó ngầu. Nói chứ Lục Phỉ nè, bà qua mà xem, hình như nhìn thằng chả quen quen, phải lớp mình không nhỉ?
– Để tôi xem thử – Cô nàng dáng người quyến rũ bò đến bên cửa sổ, nhìn xuống sân vận động.
Sau đó, cô bắt gặp đúng khoảnh khắc thanh niên kia dừng lại, cởi áo vắt trên tay, lưng rộng eo thon, cơ bắp rõ ràng, ngập tràn sức mạnh đang chờ bộc phát.
Cô nàng tóc ngang vai cười hì hì:
– Ồ, không cởi áo thì không nhìn ra anh chàng này có dáng người đẹp thật. Chỉ với thân thể cơ bắp rắn chắc kia, không biết có thể hấp dẫn bao nhiêu em gái ngây thơ.
– Lớp mình đấy – Nữ sinh quyến rũ mở to hai mắt nhìn mãi, cô nàng còn vừa nhớ nhung người ta cơ mà.
Dáng người đẹp quá đi, đàn ông quá đi.
Hơn nữa trên người cậu ấy còn có cảm giác mát lạnh, hay là thừa dịp những đứa con gái khác còn chưa biết được điểm tốt của cậu ấy, mình ra tay luôn nhỉ?!
Tống Thư Hàng nhìn áo mình thì phát hiện ra trên đó không chỉ có mồ hôi mà còn có rất nhiều tạp chất màu đen, đây là tạp chất thối thể bị bài tiết ra cùng với mồ hôi.
Tống Thư Hàng cúi đầu nhìn thân thể mình, quả nhiên trên người cũng dính một chút tạp chất đen sì hoặc tạp chất ở dạng hạt nhỏ li ti.
Thối thể, thối thể, không chỉ tăng cường sức mạnh của cơ thể, quan trọng hơn chính là rèn luyện thân thể và loại trừ tạp chất.
Sau đó, hắn duỗi tay sờ bụng mình.
Không ngờ lại thấy cơ bụng đã lâu không gặp.
Đã chừng một năm rưỡi nay hắn không thấy chúng nó rồi, bởi vì hồi cấp ba ôn thi đại học thiếu rèn luyện nên cơ bụng của hắn biến mất tiêu, thay vào đó là một chút mỡ thừa.
Ấy thế mà bây giờ chỉ chạy có vài vòng, cơ bụng lại mọc ra một lần nữa.
Trừ điểm đó, những bệnh vặt trên cơ thể hắn đều khỏi hẳn, tỉ như bả vai ngâm ngẩm đau vì sử dụng máy tính thường xuyên, tỷ như xương cổ thành bệnh vì ngồi quá nhiều, tất cả đều bay biến sạch sẽ.
Chưa hết, Thư Hàng thấy trước mắt mình rõ nét hẳn lên. Vốn mắt hắn bị cận nhẹ, nguyên nhân cũng là vì mỏi mắt quá độ khi ôn thi đại học, thế mà lúc này bệnh mắt đã không chữa mà tự khỏi rồi. Thậm chí thị lực của hắn còn tăng lên rất nhiều.
Chỉ cần tập trung tinh thần lực, hắn có thể thấy được… cái chân trên thi thể con ruồi ở hàng rào sân vận động cách đó những mười mét!
– Bình tĩnh, bình tĩnh. Xem thử các phương diện khác đã. Cường độ thân thể và sức chịu đựng đều tăng lên rõ rệt, để xem sức lực thế nào. – Tống Thư Hàng cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại.
Trên thực tế thì trong lòng hắn đã sớm không thể bình tĩnh được nữa. Trạng thái của hắn lúc này như thể đang say rượu vậy, não bộ thì liều chết có gắng trấn tĩnh nhưng thân thể lại rất thành thật thể hiện sự phấn khích của mình.
Hắn nắm chặt tay, chỉ cảm thấy trên hai tay có luồng sức mạnh vô cùng không có chỗ phát tiết, khiến cho lòng hắn dấy lên xúc động muốn xé xác cả hùm beo.
Hắn liếc mắt về khu tập tạ, nơi đó đặt hai loại tạ khác nhau.
Tạ dùng trong trường học, loại dành cho nam nặng 5 kg, cho nữ là 4 Kg.
Tống Thư Hàng tiến đến nhặt quả tạ to lên, ước lượng trên tay, muốn thử xem lực cánh tay của mình hiện tại thế nào.
Thế nhưng ngay khi nhặt quả tạ lên thì hắn đã sửng sốt…đây chắc chắn là tạ chứ không phải bóng rổ hay bóng đá đó chứ?
Sức mạnh tăng lên, vô cùng rõ ràng.
Lúc này Tống Thư Hàng thực sự muốn ném quả tạ này đi xem mình ném được bao xa, thế nhưng hắn kìm nén cái ham muốn ấy lại. Trời biết mình ném được bao xa, lỡ may gây họa thì chết bỏ.
– Vì một ngụm thuốc, thậm chí không chừng còn là bán thành phẩm hoặc sản phẩm thất bại mà thân thể đã được cường hóa đến mức này. Nếu mà uống hết thối thể dịch hoàn chỉnh, có khi nào biến thành đại lực sĩ có thể cho ngựa chạy trên tay, dùng răng kéo máy bay luôn không nhỉ?
Truyện được cập nhậ.t nhanh nhất. tại iread..vn.Mở cửa kí túc xá, hắn đi đến phòng bếp, nhìn thứ nước thuốc trong nồi nấu lẩu.
– Thối thể dịch, thuốc đúng như tên, thực sự là thối thể dịch mà!
Ngày hôm ấy, người đàn ông tên Tống Thư Hàng, thật sự quỳ rạp!
Sau khi vào Nhóm Cửu Châu Số 1, thiên kiếp, linh quỷ, băng châu, sức mạnh kì lạ của Vũ Nhu Tử và dược liệu thần kì mà cô gửi tới, hết thảy đánh ầm ầm vào thế giới quan của Tống Thư Hàng.
Mà thối thể dịch bản đơn giản hóa trong tay đã tung cho thế giới quan của hắn một đòn trí mạng.
Ngày 4 tháng 6 năm 2019.
Hôm ấy, thế giới quan mà Tống Thư Hàng dùng khoảng 18 năm để xây dựng nên ầm ầm sụp đổ, đổ tan tành sạch bách, không để lại cho hắn tí mảnh vụn nào.
Thế giới quan của một con người thành lập nên thật không dễ dàng, vậy mà phá nát lại đơn giản như thế đó.
– Mà thôi, cái thứ như thế giới quan này nát thì cứ nát đi. Nát rồi nhìn thế giới mới càng thêm chân thực. – Tống Thư Hàng lẩm bẩm nói.
Lúc này đây, thần kinh thép của hắn phát huy tác dụng.
Đầu tiên, hắn thu dọn sạch sẽ “thối thể dịch” còn sót lại trong nồi, không lưu lại chút dấu vết nào. Tạm thời… hắn không dám uống thứ này nữa.
Sau đó, Tống Thư Hàng đi tắm một cái. Lúc tắm hắn còn phát hiện … mình trắng ra kha khá? Làn da này trắng hồng rạng rỡ, mịn màng khỏe mạnh, còn mướt hơn cả da dẻ con gái!
Má ơi, tí nữa đám bạn cùng phòng đi chơi về thấy mình trắng bóc ra chỉ trong có một buổi chiều, phải giải thích thế nào đây? Chẳng lẽ nói mình bôi kem dưỡng da tắm trắng loại mới à?
Được rồi, vụ này không quan trọng lắm.
Quan trọng là… đám người trong Nhóm Cửu Châu Số 1 đều là nhà tu chân chân chính a a a a a!
Quả nhiên, mình không tài nào bình tĩnh cho nổi!
Làm sao mà hắn bình tĩnh được? Cho dù là ai gặp tình huống này cũng không hơn gì hắn đâu đúng không!
Một nhóm chat bị mình coi là trại tâm thần tập trung đám trẻ trâu dở hơi nghiện tiên hiệp, đột nhiên vèo một cái, cả nhóm biến thành nhà tu chân thật đến không thể thật hơn, cao xa vời vợi.
Vụ này còn kích thích hơn trúng số năm triệu ấy chứ!
So với “tu chân”, năm triệu còn không bằng một cái lông chân!
Hai rương dược liệu Vũ Nhu Tử cho hắn còn đắt xa so với cái giá đó.
Tiếp theo phải làm thế nào giờ?
Biết rằng trên thế giới thật sự có “tu chân”, có các loại dược liệu thần kì, có linh đan diệu dược, còn biết Nhóm Cửu Châu Số 1 tồn tại!
Tống Thư Hàng tự hỏi, giờ mình phải làm gì đây?
Hắn đến trước máy tính, đăng nhập tài khoản chat.
Hít sâu một hơi, con trỏ lướt qua Nhóm Cửu Châu Số 1 trong cửa sổ chat. Con người không biết sợ hãi, chỉ khi biết nhiều hiểu nhiều mới sinh lòng e sợ. Con trỏ dừng lại trên icon Nhóm Cửu Châu Số 1… lần này click vào đây đã khác hẳn so với lần trước rồi.
Giờ phút này, cánh cửa thoát ly khỏi thế giới con người phàm tục đang ở ngay dưới ngón tay hắn, ngay trên màn hình máy tính này đây!
Hắn có hai lựa chọn.
Làm một người bình thường sống một cuộc đời bình thường?
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!