Tống Chân Chân trầm mặc nhìn người phụ nữ đang ngồi bắt chéo chân ở mép giường phía đối diện, trên người cô vẫn chưa thay bộ áo choàng tắm khi nãy nhưng sắc mặt lúc này lại cực kỳ tồi tệ.
"Em có biết em đang làm gì không?", Chu Ân Tầm gằn giọng tỏ vẻ khó chịu, đến giờ cô vẫn không thể tin nàng cư nhiên dám cản trở kế hoạch của mình.
Sớm đã dự đoán được cô nhất định sẽ nổi cơn thịnh nộ, Tống Chân Chân ban đầu cũng có sợ và lo lắng, chỉ là nàng không thể cứ nhắm mắt cho qua hay tiếp tục hùa theo những chiêu trò độc hại như vậy nữa. Từ trước đến nay nàng vẫn luôn sẵn sàng ủng hộ mọi quyết định của Chu Ân Tầm kể cả khi biết rằng điều đó là sai trái, chỉ cần nó đem lại lợi ích cho sự thăng tiến của cô là được. Nào ngờ càng lúc cô lại càng lún sâu vào và đi quá giới hạn, nàng đã từng rất sợ rồi sẽ có một ngày Chu Ân Tầm đánh mất chính mình.
Và ngay tại lúc này đây, nàng dường như đã cảm nhận được điều đó.
Tâm trạng Tống Chân Chân hiện tại cực kỳ hỗn độn. Rõ ràng trước mắt nàng vẫn là dáng người đó, vẫn là khuôn mặt đó nhưng sao lại mang tới cho nàng cảm giác xa lạ đến như vậy. Cô như biến thành một người khác khiến nàng không cách nào tiếp nhận được.
Tống Chân Chân cố giữ vẻ điềm tĩnh hạ thấp giọng mình, hừ lạnh, "Đang làm gì sao? Câu này lẽ ra chị phải tự hỏi bản thân mình mới đúng, tại sao chị lại có thể hành động như vậy được chứ?"
Ngữ khí biểu hiện rất rõ sự bức xúc của người nói, Chu Ân Tầm lập tức trừng mắt về phía nàng, quả nhiên là không hài lòng với phản ứng này.
Cô tức giận đập tay xuống mặt bàn, "Chú ý cách hành xử đi, thôi ngay cái giọng điệu chất vấn đó nữa, đừng nghĩ được ở cạnh tôi thì có quyền xen vào những việc tôi làm"
Chỉ trong phút chốc mà tim Tống Chân Chân đã hẫng đi một nhịp. Thì ra đến tận bây giờ, trong mắt Chu Ân Tầm nàng vẫn chỉ là một vật trang trí không hơn không kém, vậy mà bấy lâu nay nàng cứ ôm khư khư hi vọng cô sẽ hiểu và đáp lại mình. Tống Chân Chân chợt nhận thấy bản thân mình thật nực cười.
"Em biết, đây không phải là lần đầu"
Nàng hướng ánh nhìn thất vọng về phía Chu Ân Tầm, giọng nói run lên vì uất ức, viền mắt hai bên dần trở nên đỏ ửng, thậm chí làn nước bản thân cố gắng kiềm chế bấy lâu nay cũng chực trào ra làm nhòe đi hình ảnh của người trước mặt.
"...Chỉ là em không muốn nói thôi"
Trước đây đã không ít lần Tống Chân Chân bắt gặp Chu Ân Tầm vui vẻ, thân mật cùng những cô gái khác, quen biết có, xa lạ có. Cô đi đâu, làm gì, với ai nàng đều biết hết, chỉ là cố dặn lòng mình kìm nén vì không muốn chọc giận người này. Nàng sợ cô sẽ nổi giận, sẽ cảm thấy chán ghét và không muốn ở cạnh nàng nữa.
Cũng có đôi lúc Tống Chân Chân tự thấy mình thật hèn mọn, vì sao người ta yêu nhau là tự nguyện, là sự tôn trọng đến từ cả hai phía, cớ gì người nhẫn nhịn và nhún nhường lúc nào cũng là bản thân nàng? Dẫu biết người mình yêu chưa từng để mình trong lòng và đối với mối quan hệ này bản thân luôn là người chịu thiệt hơn cả, nhưng nàng lại cứ khờ dại tự lừa mình dối người mà níu giữ đến ngu muội.
Chỉ là vì chút hi vọng nhỏ nhoi mà người ấy đã từng trao cho nàng trước đây thôi sao?
Vậy mà bây giờ ngay cả nó nàng cũng đã không còn cảm nhận được nữa rồi.
Chu Ân Tầm bị thái độ của nàng làm cho ngạc nhiên, cô không nghĩ phản ứng của nàng lại gay gắt đến như vậy, khác hoàn toàn với những lần trước. Nhưng cô cũng không quá để tâm chuyện này, dù sao chỉ cần dỗ ngọt một chút là sẽ ổn, con người của nàng ra sao bản thân cô là người hiểu rõ nhất.
Tống Chân Chân im lặng quan sát biểu cảm thay đổi trên gương mặt sắc sảo của Chu Ân Tầm, rốt cuộc thì nàng vẫn buộc phải thừa nhận rằng bản thân không thể hiểu hết người phụ nữ này, cô cứ liên tục thay đổi thái độ lúc nóng lúc lạnh khiến nàng chẳng biết đường mà lần. Tống Chân Chân cảm thấy hiện tại trừ khi do chính miệng cô chủ động chia sẻ với mình, bằng không thì nàng không cách nào nắm được tâm lý đối phương.
Mãi một lúc lâu mà người kia không hề có động tĩnh, sự kiên nhẫn cũng đã chạm tới giới hạn, Tống Chân Chân không nói không rằng xoay người toan rời đi thì bỗng nhiên cổ tay bị nắm chặt. Chỉ thấy Chu Ân Tầm đang ngẩng đầu nhìn mình, sau đó liền duỗi người đứng dậy kéo gần khoảng cách với nàng, tay phải nâng chiếc cằm nhỏ xinh buộc Tống Chân Chân phải nhìn vào mắt mình.
Đôi mắt phượng sáng ngời tuyệt đẹp này từng là thứ khiến nàng mê đắm nhất nhưng bây giờ trong nó chỉ toàn là lớp sương u tối đến rợn người. Càng nhìn thấu lại càng khiến nàng thất vọng về nó.
"Chậc, chỗ này khô khốc quá rồi"
Chu Ân Tầm dùng ngón cái chạm nhẹ vào môi nàng, chà xát vài cái rồi cúi người hôn xuống.
Tống Chân Chân vô cùng khó hiểu với hành động này, nàng không phản kháng nhưng cũng không đáp lại, chỉ mím chặt môi mình.
Đây là trường hợp trước giờ chưa từng xảy ra.
Điều này khiến Chu Ân Tầm không khỏi bất ngờ, bởi lẽ bình thường Tống Chân Chân vẫn rất yêu thích và luôn khao khát được gần gũi với mình, chỉ cần hơi kích thích một chút là nàng đã lập tức xuôi theo rồi chiếm thế chủ động, thế nào bây giờ lại làm ra vẻ cá chết như vậy?
"Phản ứng của em là sao đây?"
Tống Chân Chân vẫn một mực im lặng, đảo ánh mắt sang chỗ khác.
Chu Ân Tầm chỉ cho rằng nàng đang giận lẫy, lại một lần nữa khoá trụ cánh môi của nàng.
Cô không thể nhớ nổi đã bao lâu rồi mình không chủ động với người này, vốn dĩ cho rằng bản thân đối với Tống Chân Chân không có hứng thú, vậy mà bây giờ lại vì sự điềm tĩnh không phối hợp này của nàng mà dấy lên khoái cảm chinh phục.
Mặc kệ đối phương khó chịu đến nhíu mày, nỗ lực ba bốn lần tiến công không ngừng, Tống Chân Chân cũng cương quyết cắn chặt hàm răng của mình khiến vật mềm mại đang đảo quanh viền môi nàng không cách nào thâm nhập vào được.
Chu Ân Tầm thật sự đã mất kiên nhẫn, tay phải hung hăng bóp chặt gương mặt nàng.
"A...đau..."
"Em đây là muốn thử thách lòng kiên nhẫn của tôi sao?"
Đối phương dùng lực quá mạnh khiến Tống Chân Chân đau điếng đến không thốt nên lời, hai tay cố đẩy cô ra nhưng không được.
"Tôi thật sự không hiểu, trước đây em chưa từng dám cãi lời tôi, cũng sẽ không tuỳ tiện hành động theo ý mình khi chưa được tôi cho phép, tại sao bây giờ lại cả gan phá chuyện của tôi, hả?"
"Vì Cố Thanh Hàn...không giống...những người khác"
Tuy chỉ mới chạm mặt vài lần nhưng Tống Chân Chân đã cảm nhận được cô gái này rất khác biệt. Những người phụ nữ mà Chu Ân Tầm chơi đùa trước đây đều là vì họ chủ động bò lên giường của cô, đều là mối quan hệ trao đổi có mục đích, ngược lại Cố Thanh Hàn dường như không phải dạng người có thể tuỳ tiện dùng thân thể mình đổi lấy danh vọng mà không có một lý do chính đáng nào.
Huống hồ mối quan hệ giữa nàng ta và ảnh hậu Triệu Lam lại tốt đến như vậy, địa vị của cô chỉ có bằng hoặc hơn chứ không kém Chu Ân Tầm. Nếu là một người thông minh biết suy tính chẳng dại gì mà đứng núi này trông núi nọ cả.
Như vậy chỉ có duy nhất một khả năng, chính Chu Ân Tầm đã tìm cách cưỡng ép Cố Thanh Hàn.
Cùng là phụ nữ với nhau, cùng làm chung một ngành và hơn hết Cố Thanh Hàn đã từng giúp đỡ mình, nàng không thể lặng im đứng nhìn như trước đây được nữa.
Nghe thấy Tống Chân Chân nói tốt về người khác như vậy sắc mặt Chu Ân Tầm càng trở nên u ám, "Em vì Cố Thanh Hàn mà chống lại tôi? Có phải đã có tình ý gì với cô ta rồi đúng không?"
"...Chị bị điên hả?"
Lần này Tống Chân Chân thật sự phẫn nộ, nàng không biết trong đầu cô đang nghĩ gì mà có thể thốt ra một câu ngu xuẩn như vậy. Không ngờ lại có một ngày bản thân không dùng những từ ngữ mỹ miều để hình dung về người này nữa.
Chát!
Một âm thanh chói tai vang lên trước sự ngỡ ngàng của nàng, Tống Chân Chân lập tức cảm nhận được xúc giác đau rát trên da mặt mình.
Nàng có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến cảnh tượng Chu Ân Tầm động tay động chân với mình.
Trước đây dù trải qua xích mích lớn nhỏ hay bản thân có làm những cử chỉ thân mật quá phận thì cô cùng lắm chỉ đẩy nàng ra và lớn tiếng trách móc vài câu, chưa từng bạo lực với nàng.
Vậy mà bây giờ...
"Tống Chân Chân tôi nói cho em biết, đã đồng ý làm người của tôi thì phải biết nghe lời, tôi cấm em không được phép có tư tình với kẻ khác, bất kể là nam hay nữ"
Không đợi đối phương có cơ hội trả lời, Chu Ân Tầm đã giữ chặt eo nàng, xoay người một cái đẩy mạnh xuống giường, sau đó bản thân cũng leo lên ngồi trên chân của nàng.
Đôi mắt hằn lên đầy tơ máu, cô lúc này như đang phát điên khiến tinh thần Tống Chân Chân bị chấn động. Nàng hoảng sợ đến nỗi không còn nhớ đến bản thân đã từng yêu say đắm người này như thế nào, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất là mau chóng thoát khỏi chỗ này.
"Chị bình tĩnh, chúng ta từ từ nói chuyện"
Tống Chân Chân cố nhẹ giọng khuyên nhủ đồng thời nâng nửa người dậy nhưng lại bị cô ấn vào vai đẩy trở về mặt giường.
Chu Ân Tầm vuốt nhẹ vành tai trái của nàng, trên môi nở một nụ cười tà mị, dáng vẻ như đang chạm vào vật gì đó khiến bản thân vô cùng thích thú.
Nếu tình huống này xảy ra vào trước đây thì có lẽ tâm trạng của Tống Chân Chân sẽ rất phấn khích vì cuối cùng cô cũng đã chịu chạm vào người mình.
Nhưng bây giờ nàng chỉ thấy bấn loạn cùng phát khiếp.
Người này thật sự không phải là Chu Ân Tầm mà nàng từng biết!
"Chị muốn làm gì?"
Chu Ân Tầm từ trên cao nhìn xuống, ngón trỏ dời từ hốc tai đến viền môi rồi trượt xuống cần cổ và cuối cùng dừng lại ở khe ngực, nhếch miệng cười khẩy, phun ra câu nói đầy thâm ý, "Trước đây đều là em chủ động, bây giờ đổi vị trí nhé?"
"Gì cơ?"
"Nhất định sẽ khiến em thoả mãn"
"Không, không cần...", Tống Chân Chân cật lực lắc đầu phản đối.
Đây đúng là điều mà nàng vẫn hằng mong ước sẽ thành hiện thực, nhưng nó không thể xảy ra trong tình huống này.
"Ngoan, tôi biết em rất thích"
Cô bắt đầu luồn tay vào áo thun nàng, vượt qua lớp phòng vệ của áo ngực trực tiếp xoa nắn hai khoả mềm mại, tay kia phối hợp nắm khoá quần kéo xuống.
"Không muốn..."
Tống Chân Chân dùng sức ngăn bàn tay hư hỏng kia tiếp tục sờ soạng, cả cơ thể không ngừng động đậy khiến việc vuốt ve trở nên vô cùng khó khăn. Chu Ân Tầm bực bội, đến nước này rồi buộc phải dùng biện pháp mạnh hơn.
Cô lật người nàng nằm sấp, khoá chặt hai tay Tống Chân Chân ra phía sau rồi rướn người lấy chiếc khăn lau tóc treo ở đầu giường, dùng nó như một sợi dây cố định tay nàng lại.
Tống Chân Chân cố vùng vẫy thoát ra nhưng không thành.
"Nhìn bộ dạng em kìa, trông cũng gợi tình phết đấy chứ"
"Chị..."
Còn chưa nói hết câu thì tầm nhìn trước mắt đột nhiên bị che khuất.
Chu Ân Tầm là đang dùng vải bịt mắt nàng?!
Tư thế này giúp việc cởi quần càng trở nên dễ dàng hơn, ngay cả quần lót bên trong cũng bị cô không thương tiếc mà ném xuống sàn nhà, cảm giác mát lạnh từ điều hoà thổi đến không khỏi khiến Tống Chân Chân rùng mình.
Chát!
"A..."
Lại một cái đánh thật mạnh nhưng lần này là nhắm vào bờ mông căng tròn của nàng, Chu Ân Tầm chẹp miệng, "Ân, xúc cảm rất tốt"
Làn da xuất hiện một dấu tay lớn, màu sắc đỏ rực đến chói mắt, cô nhịn không được cúi người xuống hôn vào nó một cái rồi lại đảo lưỡi vài vòng.
"Ân..."
Cảm giác đau rát và ướt át trộn lẫn cộng với thị giác bị vô hiệu càng tăng thêm sự mẫn cảm, cơ thể Tống Chân Chân theo từng cái hôn nóng bỏng không ngừng run lên.
Chu Ân Tầm ân cần vuốt ve làn da căng mịn, thỉnh thoảng dùng lực bóp vài cái khiến đối phương giật thót.
Chơi một lúc liền chán, cô dùng tay tách hai cánh mông nàng ra, để lộ nụ hoa e lệ đang rỉ một ít nước lẩn trốn bên dưới.
"Ha, tôi đã nói là em sẽ rất thích mà"
Cô tỏ ra phấn khích như vừa mới đạt được một thành tựu, ngón trỏ chạm nhẹ vào cánh hoa đang khép hờ rồi ấn xuống, "Bây giờ tôi đang rất tò mò"
"Đừng...", Tống Chân Chân yếu ớt van xin.
"Dáng vẻ cao trào của em sẽ như thế nào đây nhỉ?"
Nói xong liền khom người từ phía sau vươn lưỡi liếm vào nụ hoa tuyệt đẹp kia.