Ngày hôm sau khi mắt trời vừa nhô lên Triệu Hướng Hải đã rời khỏi giường.
Anh tắm xong liền đổi quần áo, sau đó anh vào nhà bếp, vừa đi đến cửa đã ngửi thấy mùi khét tỏa ra.
Trong phòng bếp vậy mà có người?
Triệu Hướng Hải đẩy cửa bước vào, thoáng chốc bị dọa đến kinh người.
Không biết hôm nay Tiêu Diệp bị động phải dây thần kinh nào, vậy mà thức dậy sớm hơn cả anh! Một thân quần tây áo sơ mi đen cùng với chiếc tạp dề phối hợp rất không đồng đều.
Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc nồi cháy cũng đống đồ ăn đen thui bên trong mà loay hoay không biết nên làm gì.
Tiêu Diệp vừa nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại, lúc nhìn thấy Triệu Hướng Hải đứng sau, hắn lung tung ho khan một tiếng: "Hải ca, anh dậy rồi?"
"Cậu đang làm cái gì vậy?"
"Chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh với con." Trong mắt Tiêu Diệp hiện lên một vệt sáng: "Anh chờ chút...Em xong liền đây, dọn xong chỗ này là xong rồi."
Triệu Hướng nhìn đống đồ trên bàn, nhíu mày: "Trứng gà sắp cháy rồi kìa."
Tiêu Diệp quay đầu lại, khuôn mặt hiện lên nét khẩn trương, động tác trúc trắc bắt đầu xào xào nấu nấu.
Triệu Hướng Hải lắc đầu, đi đến bên người hắn rồi đoạt lấy chiếc chảo: "Cậu nghỉ ngơi đi, để tôi."
Tiêu Diệp bất đắc dĩ buông tay ra, nhìn bàn tay nhanh nhẹn thuần thục của Triệu Hướng Hải, cười cười: "Xem ra nếu muốn học được tài nghệ nấu nướng của anh thì em còn phải cố hơn nhiều."
Triệu Hướng Hải yên lặng chiên trứng, không trả lời hắn.
Trái tim của Tiêu Diệp hơi run rẩy, hắn đứng sau lưng của Triệu Hướng Hải, vòng tay lén lút ôm lấy eo anh, đặt đầu lên bờ vai của anh: "Ít nhất anh hãy cho em cơ hội để rèn luyện đi."
Triệu Hướng Hải cảm nhận được rõ ràng hành động thân mật của Tiêu Diệp, động tác trên tay bỗng cứng đờ.
Anh đánh mạnh lên bàn tay đang đặt trên hông mình của Tiêu Diệp, lãnh đạm nói: "Đừng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
"
Tiêu Diệp sững người, trong mắt hiện lên một tia mất mát.
Hắn buông tay ra, đặt đầu dựa vào người của Triệu Hướng Hải, nói: "Được, em biết rồi."
Bữa sáng này có lẽ người hưng phấn nhất là Nhạc Nhạc.
Nhóc con này một lòng mong đến buổi dã ngoại của lớp cùng với bữa tiệc sinh nhật.
Triệu Hướng Hải nhìn con bé kích động háo hức mà chợt bật cười lắc đầu.
Đảo mắt đã tới ngày sinh nhật của Nhạc Nhạc, Triệu Hướng Hải đã bận rộn chuẩn bị tiệc cho con bé từ giữa trưa.
Anh gọi thêm mấy người trợ lý của mình tới, cùng nhau trang trí lại căn nhà, treo lên đủ loại bóng bay cùng với những hàng chữ chúc mừng sinh nhật, đem những đồ dùng cho bữa tiệc bày ra bàn.
Khi anh dính bóng bay lên trên tường, ánh mắt bỗng lướt qua cửa kính, nhìn thấy của Tiêu Diệp đang từ bên ngoài tiến vào.
Tiêu Diệp bước ra khỏi xe rồi nhanh chân bước vào cửa nhà.
Triệu Hướng Hải thấy hắn tiến về phía mình liền nhướn mày: "Không phải cậu nói hôm nay công ty họp hội nghị cuối năm nên về trễ sao?"
"Hội nghị bắt đầu muộn hơn 2 tiếng." Tiêu Diệp cười cười: "Ngồi ngốc ở công ty cũng không được gì, thôi thì về đây giúp anh một tay.
Có việc gì cần em giúp không?"
Triệu Hướng Hai hừ nhẹ một tiếng, quay đầu lại: "Mọi việc tôi đều chuẩn bi xong xuôi cả rồi."
Tiêu Diệp nhích lại gần anh, ánh mắt tha thiết: "Hải cả, anh cho em chút việc để làm đi.
Chuyện gì cũng được, không sao hết."
Triệu Hướng Hải nhìn hắn một lúc lâu rồi mới mở miệng: "Ra bên ngoài dọn mấy cái rương vào đi."
Tiêu Diệp ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ."
Hắn nhẹ nhàng bước ra cửa, trên mặt phảng phất ý cười, như thể hắn không phải đang đi dọn đồ mà là đang đi tìm vui vậy.
Chờ đến khi hắn dọn sạch sẽ mấy cái rương thì mới thở một hơi: "Cái rương này cứ để đây hả anh."
"Được rồi." Triệu Hướng Hải gật đầu: "Cậu nếu không bận gì thì ở lại giúp bọn trợ lý Vương trang trí nhà đi, bọn họ còn vội vàng chưa xong kìa."
Tiêu Diệp ngoan ngoãn ừ một tiếng rồi nhấc chân rời đi.
Đi được một đoạn, hắn ho khan một tiếng rồi nói với vẻ chờ đợi: "Hải ca, lần trước em có tặng cho anh món quà, anh đã nhìn qua chưa?"
Triệu Hướng Hải bận rộn làm việc, qua loa đáp lại hắn: "Xem rồi, đồng hồ rất đẹp."
"Vậy quyển sách kia thì sao?" Trái tim của Tiêu Diệp hơi nảy lên: "Anh đã đọc chưa?"
"Sách?" Triệu Hướng Hải hơi sửng sốt, ngay sau đó liền nhớ tới ngoài chiếc đồng hồ, hình như Tiêu Diệp còn tặng anh một quyển sách tâm lý gì gì đó nữa.
Anh lắc đầu: "Chưa xem, tôi nghĩ tôi không quá cần đọc mấy loại sách như thế này."
Trên mặt Tiêu Diệp lập tức hiện lên một mạt thất vọng.
"Hải ca."
Tiêu Diệp đang định mở miệng, bỗng một giọng nam nào đó đột nhiên chen ngang lời hắn.
Hắn vừa quay đầu liền thấy Dương Gia Lập và Diệp Đình đã lâu không gặp đứng ở trước cửa nhà.
.
Truyện Xuyên Nhanh
Dương Gia Lập mặc một chiếc áo hoodie màu vàng nhạt, tóc cắt ngắn ngủn, nhìn qua vừa sáng sủa vừa nhanh nhẹn.
Còn Diệp Đình vẫn tây trang giày da như cũ, tay nắm lấy tay Dương Gia Lập, tầm mắt cũng gắt gao đặt trên người cậu như thể sợ cậu chạy mất.
.