Triệu Hướng Hải đột nhiên bị Tiêu Diệp nhào tới bên người, thiếu chút nữa đã ngã xuống đất.
Anh thật vất vả mới ổn định lại được bước chân, hai tay của Tiêu Diệp như đang dính chặt lên người anh, gắt gao ôm chặt vòng eo của anh, đầu dụi dụi vào hõm vai anh: "Chính là mùi hương này....không sai được..."
Triệu Hướng Hải giật giật khóe miệng, nhìn về phía Diệp Đình: "Cậu ta đây là..."
"Uống...uống say." Diệp Đình cười cười xấu hổ, gượng cười một tiếng: "Cậu ta say quá rồi, có lẽ đầu óc không còn được tỉnh táo, haha..."
Hắn đã chứng kiến một Tiêu Diệp tuy còn trẻ tuổi nhưng bởi vì ở trong giới thương trường lâu năm mà cả người đều tỏa ra một loại ngạo khí lạnh lùng cường đại.
Nhưng hắn chưa bao giờ nhìn thấy.....Tiêu Diệp cũng có lúc như biến thành một con vật nhỏ điên cuồng cọ cọ người Triệu Hướng Hải.
Quả nhiên uống say thì nói thật, rượu say lộ chân tâm.
Đây mới là gương mặt thật của Tiêu Diệp đi!
Diệp Đình trong lòng trộm cười hai tiếng, sau đó nhìn về phía Triệu Hướng Hải gật gật đầu: "Triệu tổng, Tiêu Diệp đành phiền cậu chăm sóc đêm nay vậy..."
Triệu Hướng Hải nhíu chặt mày: "Cái này......"
"Cậu ta đã say thành như vậy cũng không thể để ba mẹ Tiêu biết đi?" Diệp Đình thở dài, cố tình tỏ ra khổ sở: "Tôi lát nữa cũng phải trở về, giờ mà tùy tiện ném cậu ta ở một khách sạn nào đó tôi cũng không quá yên tâm, lỡ như xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ? Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể phiền toái cậu một hôm."
Triệu Hướng Hải chẹp miệng một tiếng, đỡ Tiêu Diệp, thật lâu sau mới thở dài nói: "...Vậy được rồi."
Diệp Đình thở phào một hơi.
Triệu Hướng Hải hơi đẩy Tiêu Diệp đang dính trên người mình ra một chút rồi quay sang nói với Diệp Đình: "Tôi đưa cậu ấy vào trước, cậu đi cẩn thận."
Diệp Đình gật gật đầu, giúp Triệu Hướng Hải đưa Tiêu Diệp vào nhà rồi mới xoay người rời đi.
Hắn đi ra trước cửa, lúc muốn đóng cửa lại thì lại nhìn thấy giá mũ bên cạnh cửa.
Trên đỉnh đầu móc là một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, tầm mắt của hắn lập tức bị hấp dẫn.
Hắn nhíu mày, khuôn mặt thoáng chốc trở nên cực kì ngưng trọng.
Thừa dịp Triệu Hướng Hải còn ở trong phòng, Diệp Đình nhanh chóng đi đến trước giá mũ, với lấy chiếc mũ cầm ở trong tay xem xét, vuốt ve một hồi.
Hồi lâu sau hắn mới trả mũ về vị trí cũ, nheo mắt như suy tư điều gì đó mà ra khỏi nhà.
Triệu Hướng Hải kéo Tiêu Diệp tới phòng ngủ của hắn, ném nam nhân này lên giường rồi mới thở phào một hơi.
Anh xoay người muốn rời đi, Tiêu Diệp không biết khi nào đã siết chặt góc áo của anh.
Triệu Hướng Hải quay đầu, duỗi tay muốn gỡ tay Tiêu Diệp ra.
Nhưng Tiêu Diệp nắm chặt cực kì, Triệu Hướng Hải dùng hết sức cũng không thể nào gỡ nổi tay hắn ra.
Anh bất đắc dĩ thở dài: "Tiêu Diệp, cậu có thể buông tay ra được chưa?"
Tiêu Diệp không lên tiếng, tay cũng không nhúc nhích.
"Cậu buông tay ra." Triệu Hướng Hải kéo kéo áo: "Tôi phải về phòng ngủ, thật là...."
Tiêu Diệp mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy có người đứng trước mặt mình, chóp mũi lại lượn lờ mùi hương quen thuộc, hắn liền theo bản năng vươn tay tới, một lần nữa siết chặt eo Triệu Hướng Hải, đột nhiên nổi khùng đẩy người xuống rồi áp lên giường.
Triệu Hướng Hải nhịn xuống xúc động muốn mắng chửi người: "Mẹ kiếp, cậu có thể đừng lưu manh như vậy được không?
"Triệu Hướng Hải." Tiêu Diệp mơ hồ kêu: "Triệu Hướng Hải, Triệu Hướng Hải..."
"Lỗ tai tôi không điếc, nghe được!" Triệu Hướng Hải bị hắn gọi đến tâm phiền ý loạn: "Cậu rốt cuộc muốn làm gì?"
Tiêu Diệp cúi người, gắt gao ôm chặt Triệu Hướng Hải, một lần nữa hướng tới cổ anh mà cọ cọ, sau đó cực kỳ tự nhiên cắn nhẹ lên cổ Triệu Hướng Hải, khiến cho chỗ da kia tức khắc hiện lên vết đỏ.
Triệu Hướng Hải chấn động, kinh ngạc cúi đầu nhìn Tiêu Diệp say đến đỏ bừng khuôn mặt: "Mẹ nó, cậu còn dám..."
Tiêu Diệp thường ngày tuy rằng cũng ngang ngược vô lại, nhưng hôm nay lại không giống như vậy, rất ít lần hắn say mà xông lên ôm anh gặm cắn.
Anh đã nhìn qua vô số biểu cảm của Tiêu Diệp, nhưng một Tiêu Diệp nghịch ngợm như vậy vẫn là lần đầu tiên anh nhìn thấy.
Tiêu Diệp cũng không để ý đến anh nói, hắn tiệp tục dán chặt trên người Triệu Hướng hải.
Uống say như vậy liền không có chút ý thức gì, hắn chỉ biết trên người Triệu Hướng Hải tỏa ra mùi hương khiến hắn thoải mái, bực bội trong lòng phảng phất như được hòa tan.
Triệu Hướng Hải khẽ cắn môi, dùng sức đẩy Tiêu Diệp ra rồi vội vàng đứng lên.
Anh thở hắt ra một hơi, vừa định xoay người rời đi thì Tiêu Diệp phía sau đột nhiên hoa khan một tiếng, khó chịu rên rỉ.
Hắn ho khan một hồi nhưng vẫn không thanh tỉnh, mơ hồ hừ nhẹ nói: "Triệu Hướng Hải, Triệu Hướng Hải....Hải ca..."
Triệu Hướng Hải đột nhiên dừng chân lại.
Hải ca.
Tiêu Diệp vừa mới gọi anh là Hải ca?
Anh thoáng quay đầu lại, ánh trăng ngoài kia dường như xuyên vào cửa sổ, chiếu sáng khuôn mặt anh tuấn hơi phiếm hồng của Tiêu Diệp
Anh cùng với Tiêu Diệp sống chung bảy năm, mấy năm đầu hai người như được giật dây mà cực kì ngọt ngào đường mặt, ban ngày trôi qua thật ấm áp, buổi tối lại chiến đấu cày cấy trên giường, vác súng thật đạn thật ra trận, sóng to ngập trời như thể muốn đạp thẳng Cửu Trọng Thiên, như sấm vang rầm trời."
( Phát hiện ra Hải ca hình như là một học sinh chuyên văn, mỗi lần miêu tả là mỗi lần khiến tôi nhức não -))
Đoạn thời gian tốt đẹp kia, Tiêu Diệp luôn gọi Triệu Hướng Hải là Hải ca, thân mật mà lại ôn nhu.
Sau đó cuộc sống cũng bị thời gian mài giũa đến đến bình đạm không có một gợn sóng, khoảng chừng năm thứ sáu bên nhau, bất tri bất giác Tiêu Diệp luôn gọi Triệu Hướng Hải bằng tên đầy đủ, hai chữ Hải ca đó cũng không còn được nhắc đến nữa.
Hiện giờ Tiêu Diệp say rượu, một lần nữa gọi anh là Hải ca, trong lòng Triệu Hướng Hải có chút cảm thán.
Anh nhìn Tiêu Diệp nằm ở trên giường, say đến bất tỉnh nhân sự.
Thật lâu sau mới thở dài một hơi..