Nhìn thấy Triệu Hướng Hải phát hỏa càng lúc càng căng, Tiêu Diệp lập tức không phải ứng kịp.
Thật lâu sau hắn mới nhíu mày: "Anh cảm thấy tôi đang trêu đùa anh?"
"Không đúng sao?" Triệu Hướng Hải cười lạnh nói: "Cậu cũng không thèm ngẫm lại xem.
Những năm cuối cùng chúng ta ở bên nhau, quan hệ lạnh nhạt, nhưng tôi vẫn luôn có rất nhiều điều muốn nói với cậu, muốn cả hai bên nhau nhiều hơn.
Nhưng cậu thì sao? Cậu trả lời hay lắm, cậu mang theo tình nhân ra ngoài xem phim, ăn cơm! Sau khi chia tay cậu lại tự cho mình là đúng, nghĩ rằng chỉ cần cúi đầu, chỉ cần nói bản thân hối hận rồi, muốn quay lại theo đuổi tôi là tôi sẽ như con chó thấy chủ gọi về mà chạy tới bên cậu, nhưng cậu cũng không nhìn lại mặt mình trong gương xem có chút nào là tình nguyện theo đuổi không, cậu vừa cao ngạo vừa ích kỷ!"
Tiêu Diệp siết chặt nắm tay: "Tôi khi nào mà...."
Lời còn chưa nói xong, hắn đã nghẹn họng.
Hắn muốn phản bác, nhưng trong nháy mắt lại có cảm giác như phản bác không được.
Hành động theo đuổi Triệu Hướng Hải một lần nữa của hắn, thật sự đúng là có chút.....không tình nguyện.
Mục tiêu của hắn chỉ có một, đó chính là một lần nữa kéo Triệu Hướng Hải về bên mình, không cho anh đi bất cứ đâu nữa.
Nhưng Tiêu Diệp đã quen có người hầu kẻ hạ, sống trong hoàn cảnh tốt, tính thiếu gia không bỏ được, vậy nên muốn hắn thật sự cúi đầu quả thực không dễ dàng như vậy.
"Những chuyện cậu làm cho tôi, đều là tự cậu làm tự cậu cảm động thôi." Triệu Hướng Hải tàn nhẫn phun ra toàn bộ lửa giận: "Tiêu Diệp, thật ra cậu là loại người chỉ làm điều có lợi với bản thân, bá đạo kiêu ngạo.
Cậu chưa từng xem xét cảm thụ của tôi, nhiều năm như vậy, trừ lúc làm tình ở trên giường, cậu có thật sự coi tôi là nửa kia của cậu không?
Hầu kết của Tiêu Diệp lăn lộn một chút, gian nan nói: "Anh cảm thấy tôi không coi anh là người yêu?"
"Cậu có sao?" Triệu Hướng Hải lùi lại phía sau một bước: "Cậu vĩnh viễn không biết khi tôi thấy cậu coi thường đoạn tình cảm của chúng ta nhưng lại cười đến ấm áp đối với người khác, tôi có bao nhiêu khổ sở, cậu cũng vĩnh viễn không không biết mỗi lần cậu như trẻ con mà chỉ biết đoạt đoạt chiếm chiếm, cũng không xem xét cảm thụ của tôi, khi đó tôi có bao nhiêu thất vọng.
Tiêu Diệp, cậu thừa nhận đi, cậu chính là tên ngu xuẩn EQ thấp đến dọa người, là kẻ mãi mãi không thể học được cách yêu một người!"
Tiêu Diệp bỗng cứng đờ.
Mỗi câu Triệu Hướng Hải, tựa hồ như khiến hắn không thể lấy cớ cãi lại được.
Trước đây hắn tràn đầy tự tin có thể khiến cho Triệu Hướng hồi tâm chuyển ý, có thể khiến anh một lần nữa trở lại bên mình, nhưng hôm nay nhìn thấy biểu cảm thất vọng đến tột cùng kia của Triệu Hướng hải, hắn bỗng nhiên hoảng hốt.
Người này thật sự đã bị mình làm tổn thương quá nhiên.
Người này thật sự muốn rời đi, thật sự mất hết hi vọng về hắn rồi sao?
Trong lòng Tiêu Diệp bỗng nảy lên một tia nôn nóng, hắn đi nhanh về phía trước: "Không phải.....Tôi nói tôi muốn theo đuổi anh, nhưng tôi không biết phải làm như thế nào....Nếu tôi có làm cái gì đó không đúng, anh nói, tôi sửa, tôi sửa có được không?"
"Không cần." Triệu Hướng Hải dần bình tĩnh lại, anh ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh thâm thúy nhìn thẳng vào khuôn mặt anh tuấn của Tiêu Diệp: "Tiêu Diệp, sự nhẫn nại của tôi dành cho cậu cũng đã hao hết, tôi cũng......Không muốn tin tưởng cậu nữa, cũng không cho rằng cậu có thể sửa."
Dứt lời, anh xoay người muốn rời đi.
Tiêu Diệp ở phía sau nói: "Anh muốn đi đâu?"
"Tôi đi tìm Dương Gia Lập." Triệu Hướng Hải nặng nề đáp: "Miễn cho có chuyện không hay xảy ra."
"Anh không cần đi." Tiêu Diệp đứng yên tại chỗ: "Diệp Đình không phải người tàn bạo như anh nghĩ, Dương Gia Lập cũng sẽ không có việc gì.
Hơn nữa...." Tiêu Diệp dừng một chút: "Hắn đã đặt vé máy bay, hai ngày nữa sẽ rời đi.
Công việc của hắn đều ở nước ngoài, hắn về nước vốn chỉ để tìm người, tìm được rồi hắn sẽ đem Dương Gia Lập đi luôn."
Triệu Hướng Hải bỗng nhiên xoay người siết chặt lấy cà vạt của Tiêu Diệp: "Cậu nói cái gì?"
"Tôi nói Diệp Đình sẽ đưa Dương Gia Lập ra nước ngoài." Tiêu Diệp nhàn nhạt nói: "Anh không cần uổng phí thời gian đi tìm.
Diệp Đình vì có thể tìm được hắn mà đặc biệt trở về nước, đương nhiên sẽ không cho phép anh nhúng tay vào việc của bọn họ."
"Cậu......"
"Hải ca." Tiêu Diệp mềm giọng nói: "Anh nghe tôi, đừng đụng vào chuyện của bọn họ.
Tôi bảo đảm với anh Dương Gia Lập sẽ không sao hết."
"Sao tôi phải tin cậu?" Hai tròng mắt của Triệu Hướng Hải lóe lên vẻ tàn không: "Cậu với Diệp Đình, đều là loại người thích cường thủ hào đoạt, cậu muốn tôi tin cậu như thế nào được đây?"
Tiêu Diệp cau mày suy nghĩ: "Nếu anh không yên lòng, trước khi họ xuất ngoại tôi có thể bảo Diệp Đình cho anh với Dương Gia Lập gặp nhau một lần.".