"Chuẩn bị một triệu trong vòng ba ngày, nếu không tao sẽ chặt vợ mày ra cho chó ăn!"
Giọng nói trong điện thoại lộ ra vẻ dữ tợn.
Lâm Chấn Huy cảm thấy không thể hiểu nổi.
Hắn là chỉ huy quân đoàn bảo vệ Bắc Cương của Hoa Hạ, có tám vị Chiến Vương dưới tay, và nắm trong tay một đội quân gồm năm trăm nghìn người.
Hắn là Chiến Thần Tu La, người đã khiến quân đội của các quốc gia khác khiếp sợ, từ năm mười tám tuổi đến nay, đã tám năm hắn chưa hẹn hò với cô gái nào rồi.
Hôm nay lại có vợ ở đâu chui lên vậy?
Chẳng lẽ là trò lừa gạt mới qua điện thoại!
Lâm Chấn Huy có cảm giác dở khóc dở cười: "Tôi còn chưa kết hôn mà, anh gọi nhầm rồi à?"
"Bớt nói vớ vẩn đi, bố vợ của mày nợ Dương thiếu gia một triệu, nếu mày không trả thì lấy vợ mày ra mà gán nợ."
“Nếu không đợi khi anh em bọn này chơi chán, thì sẽ bán nó vào nhà chứa..."
Hắn còn chưa kịp nói gì, bên kia đã cúp điện thoại và gửi một bức ảnh đến.
Trong ảnh, một cô gái trẻ đang cuộn tròn ở góc nhà, hai tay bị trói chặt bằng dây thừng.
Khuôn mặt cô hốc hác, đôi mắt tuyệt vọng chứa đầy nước mắt.
"Là em ấy!"
Trái tim của Lâm Chấn Huy run rẩy dữ dội.
Hắn chỉ cần liếc mắt đã nhận ra người phụ nữ trong bức ảnh kia là Kiều Ngọc Ninh.
Người phụ nữ đã khiến hắn cảm thấy tội lỗi trong suốt năm năm qua, và cũng là người phụ nữ duy nhất mà hắn nợ ở trên đời này.
Năm năm trước, Lâm Chấn Huy đang thực hiện một nhiệm vụ bí mật ở tỉnh Giang Đông, thì bị năm môn phái lớn bao vây.
Một người một kiếm, hắn đã giết chết tám trăm kẻ mạnh của các môn phái, máu nhuộm đỏ cả núi Thương Nam.
Mặc dù đã cứu được mạng về, nhưng hắn cũng bị thương nặng, trúng độc nặng, không kịp liên lạc với quân đội nên đã ngã gục trên đường phố ở tỉnh Long Giang.
Vào lúc nguy hiểm, chính Kiều Ngọc Ninh đã cứu hắn, nhưng Lâm Chấn Huy lại bị vì trúng độc sinh ra ảo giác, cho nên đã làm ô uế cô ấy.
Sau khi tỉnh lại, Lâm Chấn Huy hối hận, nhưng đúng lúc ngoại địch lại xâm lược Hoa Hạ, tình hình quân sự ở lãnh thổ phía bắc rất cấp bách, hắn phải lập tức trở về trụ sở quân đội để trực.
Trước khi đi, Lâm Chấn Huy đã để lại số điện thoại cho Kiều Ngọc Ninh, hứa sẽ quay lại cưới cô sau khi chiến tranh kết thúc.
Ai mà biết được trận chiến này lại kéo dài tận năm năm, những kẻ man rợ ở nơi khác cứ như những con giòi trong xương, giết hết đợt này lại ra đợt khác.
Cho đến một tháng trước, Lâm Chấn Huy đã dùng sức mạnh của mình, đánh bại quân đội liên minh xâm lược đang kéo dài hơi tàn phải vẫy cờ trắng và cầu xin ngừng bắn.
Lâm Chấn Huy đã đàm phán ba lần với quân đội liên minh và giành được khoản bồi thường khổng lồ cho Hoa Hạ bằng các biện pháp cứng rắn.
Hôm nay, Kinh Đô đã cử tổng chỉ huy quân đội Hoa Hạ bay về phía Bắc Cương, sau khi ký thỏa thuận đình chiến với quân đội liên minh, chiến tranh sẽ hoàn toàn kết thúc.
Lâm Chấn Huy chỉ vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi, còn chưa kịp thực hiện lời hứa với Kiều Ngọc Ninh, đã hay tin cô bị bắt cóc.
Bảo vệ đất nước tám năm, giết chết hàng ngàn kẻ thù.
Thế mà vị hôn thê của hắn lại bị bắt cóc và tra tấn!
Trong lòng Lâm Chấn Huy vô cùng tức giận.
Thân thể hắn phát ra tia sát khí quái dị, trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ doanh trại.
Trên bầu trời của quân đoàn Bắc Cương, các tầng mây đen cuộn lên trong nháy mắt, hàng chục ngàn binh sĩ xung quanh doanh trại đồng loạt thay đổi sắc mặt.
"Lập tức chuẩn bị máy bay, mục tiêu là tỉnh Long Giang!"
"Trong mười phút nữa, nói cho tôi biết cuộc gọi này tới từ đâu."
"Tư Đồ và La sát đi cùng tôi, những binh lính còn lại tiếp tục canh giữ Bắc Cương."
Lâm Chấn Huy liên tiếp phát ra ba mệnh lệnh, bóng dáng của hắn đã lao ra khỏi doanh trại, theo sau là Tư Đồ và La Sát.
Xe quân sự đi thẳng đến sân bay, Lâm Chấn Huy đang chuẩn bị lên máy bay, nhưng lại bị mấy sĩ quan trung niên mặc áo khoác quân đội chặn lại.
"Chỉ huy Lâm, cậu đi đâu vậy?"
"Cút đi!" Lâm Chấn Huy gầm lên, hắn hoàn toàn không có tâm trạng để giải thích, cũng không có thời gian để giải thích.
Các sĩ quan trung niên ấy đều mang vẻ mặt kinh hãi.
Họ được lệnh đến từ Kinh Đô đến để chuẩn bị cho việc ký kết hiệp nghị đình chiến với quân đội đồng minh của kẻ thù, đồng thời trao cho Lâm Chấn Huy danh hiệu "Tướng Soái Trấn Quốc".
Ngay khi vừa xuống máy bay, đã nhìn thấy những đám mây đen cuồn cuộn ở doanh trại Bắc Cương, và sát khí phá xuyên thủng bầu trời.
Mà ở Bắc Cương này, chỉ có một người có thể bộc phát ra sát khí đáng sợ như vậy, đó chính là Lâm Chấn Huy, Chiến Thần Tu La.
Vì vậy, họ rất lo lắng về lý do tại sao Lâm Chấn Huy lại đến sân bay và hắn sẽ đi tới đâu bằng chiếc máy bay này.
Trong số đó có Tiêu Trấn Quốc, tổng chỉ huy quân đội Hoa Hạ, có thể nói là dưới một người, mà trên vạn người ở Hoa Hạ này.
Ông ta có chức cao hơn Lâm Chấn Huy - Chỉ huy quân đội Bắc Cương này một bậc.
Không ngờ, Lâm Chấn Huy thậm chí còn không cho Tiêu Trấn Quốc - Cấp trên của hắn một chút mặt mũi nào, vậy mà lại dám bảo ông ta cút đi.
Đây là có bao nhiêu tức giận thế!?
Không còn nghi ngờ gì nữa, nơi Lâm Chấn Huy đến sẽ có mưa máu gió tanh.
Nhưng đây không phải là điều mà Tiêu Trấn Quốc sợ nhất, điều ông ta lo lắng nhất chính là Lâm Chấn Huy chỉ có Tư Đồ và La Sát ở bên cạnh.
Nếu tung tích của Lâm Chấn Huy bị những người nước ngoài có ý đồ xấu biết được, rất có khả năng sẽ xảy ra chuyện nguy hiểm khó lường.
Tiêu Trấn Quốc không có thời gian hỏi Lâm Chấn Huy vì sao lại rời khỏi Bắc Cương, ông ta chỉ muốn chặn Lâm Chấn Huy trước, để hắn bình tĩnh lại rồi mới lên kế hoạch.
"Thỏa thuận đình chiến vẫn chưa được ký kết chính thức, tình hình ở biên giới vẫn chưa ổn định, còn cậu với tư cách là chỉ huy tối cao của Quân đội Bắc Cương, không thể rời đi vào bây giờ."
Hai mắt Lâm Chấn Huy đỏ hoe, hắn cầm cán chiến đao, sát khí ngập trời lại bộc phát lần nữa.
"Ai dám cản đường tôi, giết không tha!"
Một số sĩ quan đi cùng Tiêu Trấn Quốc cực kỳ hoảng sợ.
Sát khí đó là thật, Lâm Chấn Huy thật sự có ý định giết cấp trên của mình, hắn thật sự đã mất đi lý trí!
Điều này làm cho Tiêu Trấn Quốc càng thêm tin tưởng, bây giờ Lâm Chấn Huy không được phép rời đi.
"Tư Đồ, La Sát. Mau dẫn Lâm Chấn Huy xuống!” Tiêu Trấn Quốc ra lệnh với tư cách là tổng chỉ huy quân đội Hoa Hạ.
Nhưng Tư Đồ La Sát vẫn không nhúc nhích, bọn họ cũng cầm cán đao, ánh mắt lạnh giá dán chặt vào Tiêu trấn Quốc và những sĩ quan khác đi cùng ông.
"Lâm Chấn Huy có mệnh lệnh, những người cản đường, giết không tha!"
"Các người muốn tạo phản sao?" Tiêu Trấn Quốc tức giận nói.
Tư Đồ và La Sát không lên tiếng, mà trực tiếp rút đao ra khỏi vỏ.
Tám vị Chiến Vương dưới trướng Lâm Chấn Huy đều là huynh đệ vào sinh ra tử cùng hắn, bọn họ chỉ nghe theo mệnh lệnh của Lâm Chấn Huy.
Tiêu Trấn Quốc và những người khác sắc mặt tái nhợt, bọn họ không dám thả Lâm Chấn Huy ra, nhưng lại không dám ngăn cản hắn nữa.
Bọn họ biết chắn chắn nếu tiếp tục chặn đường của Lâm Chấn Huy, Lâm Chấn Huy nhất định sẽ giết bọn họ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!